*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy thay đổi, anh nắm lấy cổ của Tổng Tuấn Phong và hét lên giận dữ: “Ông làm gì vợ và em gái của tôi rồi?” “Rốt cuộc ông đã làm gì?
Tổng Tuấn Phong hạ hạ cười lớn: “Muốn biết sao?” “Vậy thì tự về mà xem!” “À, đúng rồi, bây giờ bọn chúng hình như không còn ở thành phố Hải Tân nữa.” “Ha ha ha, Lâm Mạc Huy, hai đứa nó không phải là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mày sao?" “Mày đoán hai đứa nó sẽ có kết cục như thế nào?”
Lâm Mạc Huy trở nên lo lắng, ông nắm lấy cổ của Tổng Tuấn Phong rồi ném ông ta sang một bên. “Hổ Đông An, cho người đưa cô Hạ Vũ Tuyết về.” ‘Còn nữa, bắt hết mấy người đó lại cho tôi, không được để cho bọn chúng chạy. “Tôi về thành phố trước đã.Lâm Mạc hét lên rồi chạy tới đường cao tốc, ngăn một chiếc xe phóng đến lại.
Lái xe thò đầu ra: "Làm gì vậy?” “Không muốn sống nữa sao?”
Lâm Mạc Huy không nói gì, anh túm cổ người kia và vứt anh ta ra ngoài.
Sau đó, anh ngồi lên chiếc xe đó và lái về phía thành phố. Lái xe ngơ ngác không hiểu gì, anh ta lần đầu tiên gặp tình cảnh này, làm gì có chuyện cướp xe của người ta như không vậy?
Đến khi anh ta bình tĩnh lại định gọi điện thoại thì Hồ Đông An cũng chạy tới. “Xe của anh tôi mua lại, 3 tỷ rưỡi đủ không?”
Lái xe lại ngơ ngác: "Đại ca, anh lừa đảo à?” “Xe của tôi lúc tôi mua còn chưa đến 350 triệu nữa.”
Hổ Đông An: “Đừng phí lời, tôi đưa cậu 3 tỷ rưỡi.” “Đừng làm lỡ chuyện của ông đây”
Hổ Đông An vội vàng chạy đi xử lý hiện trường. Lúc đó, đảm anh em mà anh ta đem đến cuối cùng cũng trèo được từ trụ cầu xuống.
Những người này mặc dù bị lật xe nhưng cũng không bị thương quá nặng.
Bọn họ bắt hết đám người của Tổng Tuấn Phong lại, bao gồm cả tên gia chủ đã chết kia, g hết cả đống lại rồi tất cả cùng chạy về phía thành phố.Lâm Mạc Huy vừa phóng xe rất nhanh, vừa rút điện thoại ra gọi điện cho Hứa Thanh Mây.
Nhưng gọi mấy cuộc vẫn không có ai bắt máy, Lâm Mạc Huy càng lúc càng trở nên lo lắng hơn.
Anh không dài dòng, lập tức gọi điện thoại cho Nam Bá Lộc rồi lại gọi cho Phương Như Nguyệt.
Phương Như Nguyệt vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, bà vẫn nói với Lâm Mạc Huy rằng Hứa Thanh Máy dẫn Lâm Quế Anh tới công viên giải trí chơi.
Lâm Mạc Huy càng trở nên lo lắng hơn, Hứa
Thanh Mây và Lâm Quế Anh không ở biệt thự Vọng
Giang vậy thì càng nguy hiểm hơn rồi!
Thành phố Hải Tân, khu vui chơi Ái Dạ.
Trong một chiếc xe bánh mì, mấy người đàn ông đứng từ đằng xa cùng đang nhìn chằm chằm và Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh.
Một người đàn ông trầm giọng nói: “Nhìn kỹ chưa, chính là hai người phụ nữ đó.” “Ông chủ đã dặn, phải làm mọi thứ thật sạch sẽ, không được để bất cứ ai nghi ngờ. “Ở đây đông người, nếu bị bao vây lại nhất định chạy không được”
Bên trong xe, một người đàn ông nhỏ con, gầy như con khỉ lộ ra ánh mắt sắc nhọn. “Con bé kia trông cũng ngon đấy!” “Ông chủ chúng ta lúc nào cần đến!" “Hay là bắt về để tôi chơi trước một chút đã.” “Con khỉ gầy” kia cười dâʍ ɭσạи.Người đàn ông kia liếc nhìn sang: “Không được, lập tức phải đưa Hứa Thanh Mây về thành phố Hải Tân.” “Chuyện này làm sao, 105 tỷ lập tức vào tài khoản.” “Làm không xong, hừ, đừng trách ông chủ ra tay độc ác.”
Tên khỉ gầy kia thất vọng nhưng lại cười trừ nói: “Đại ca, anh cứ yên tâm. “Chuyện này bọn em là chuyện nghiệp nhất rồi, anh cứ chờ đó mà xem là được. “Mấy cậu đã ngắt tín hiệu quanh khu vực này chưa?"
Một thanh niên ngồi bên cạnh gật đầu.
Tên khỉ gầy cười nói: “Anh nhìn thấy chưa?” “Trước khi làm mọi chuyện, chúng em đã ngắt tín hiệu quanh khu vực này rồi. “Đến lúc đó, bọn chúng muốn gọi cảnh sát cũng không gọi được. “Đi, ra tay nào!”
Tên khỉ gầy nói xong rồi tự xách một cái túi xuống trước.
Anh ta lén lút đi đến bên cạnh Hứa Thanh Mây, giả vờ như từ bên này tới.
Đúng lúc Lâm Quế Anh nói chuyện cười đùa với Hứa Thanh Mây, anh ta đột nhiên nhảy sang, xô vào người Lâm Quế Anh.
Cái túi trong tay anh ra rơi xuống đất, phát ra một