*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Tuấn Phong đi thẳng vào Vong Tâm Đình, cười nói: “Người anh em Lâm Minh, đã lâu không gặp!”
Lâm Minh kinh ngạc: “Ông... ông là chủ nhân nhà họ Tống ở thành phố Hải Tân?”
Tống Tuấn Phong đã từng tới trại Ngô, hắn cũng được coi như một nhân vật lớn, lúc đó, Lâm Minh đã từng tiếp đãi ông ta.
Tống Tuấn Phong khẽ cười nói: “Không sai, chính là tôi.”
“Mấy vị này, có lẽ cậu cũng biết, họ đều là chủ nhân của mười đại gia tộc trong thành phố Hải Tân.”
Lâm Minh gật đầu, gần như tất cả những người ở phía sau đều từng tới trại Ngô, Lâm Minh đều nhận ra bọn họ.
Tổng Tuấn Phong nói: “Chuyện của chúng tôi, chắc chắn cậu đều nghe nói rồi.”
“Chúng tôi bị tên súc sinh Lâm Mạc Huy đuổi ra khỏi thành phố Hải Tân, anh ta còn dám chọn lựa lại mười đại gia tộc, rõ ràng là muốn đuổi cùng gϊếŧ tận chúng tôi!”
“Vậy nên, chúng tôi và anh ta không thể cùng tồn tại!”
“Lần này, chúng tôi tới trại Ngô chính là muốn diệt trừ anh ta tại đây!”
Trong mắt Lâm Minh lóe lên tia sắc bén, trái tim anh ta cũng trở nên kích động.
Có những người này ở đây, muốn gϊếŧ Lâm Mạc Huy cũng không phải việc quá khó khăn nữa.
Tống Tuấn Phong nói tiếp: “Đúng rồi, tôi giới thiệu với cậu một chút.”
“Người này chính là Cổ Tôn, chủ nhân của Thập Vạn Đại Sơn ở Miêu Cương."
Lâm Minh biến sắc, kinh hãi nhìn Cổ Tôn.
Danh hiệu Cổ Tôn này anh ta từng nghe qua, đây chẳng khác nào sự tồn tại của Thần tiên.
Cẩn thận suy nghĩ lại, những con phi trùng trước đó chắn chắn là do Cổ Tôn thao túng.
Trừ Miêu Cương, còn ai có thể có thủ đoạn khống chế phi trùng như thế?
Tống Tuấn Phong trầm giọng nói: “Không chỉ như vậy, lần này, chúng tôi còn mời tới đệ nhất sát thủ của thành phố Hải Tân, diêm vương tám mặt Tần Vô Xá!”
“Lần này chúng tôi nhất định phải gϊếŧ chết Lâm Mạc Huy!”
“Người anh em Lâm Minh, cậu có đồng ý hợp tác với chúng tôi không?”
Lâm Minh hít sâu một hơi.
Có Cổ Tôn, có Tần Vô Xá, gϊếŧ Lâm Mạc Huy khẳng định dễ như trở bàn tay.
“Chủ nhà họ Tống, lấy thực lực của các ông, muốn gϊếŧ Lâm Mạc Huy không phải quá dễ dàng sao.”
“Tôi có hợp tác hay không, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì phải không?”
Lâm Minh thấp giọng nói.
Tổng Tuấn Phong lắc đầu nói: “Nếu như chỉ muốn gϊếŧ Lâm Mạc Huy, chuyện đó đương nhiên không thành vấn đề!”
“Nhưng nơi đây là trại Ngô, là địa bàn của Lâm Chiêu, chúng tôi làm việc sẽ phải chịu nhiều hạn chế."
“Còn nữa, mười đại gia tộc chúng tôi muốn hợp tác lâu dài với trại Ngô, thế nhưng cái tên đầu óc bảo thủ Lâm Chiêu kia căn bản không để ý tới chúng tôi.”
“Chúng tôi thấy, trại Ngô đã tới lúc đổi người quản lý rồi!”
Tim Lâm Minh theo đó đập mạnh. Tống Tuấn Phong đang ám chỉ anh ta, muốn để anh ta thay thế Lâm Chiêu.
Trước kia, anh ta căn bản không dám nghĩ tới những chuyện này.
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác.
Có sự ủng hộ của mười đại gia tộc ở thành phố Hải Tân, có Cổ Tôn và cao thủ như Tần Vô Xá, chuyện này không còn khó khăn nữa.
Mấu chốt là anh ta muốn gϊếŧ Lâm Mạc báo thù, những người này có thể giúp anh ta làm chuyện đó!
Lâm Minh cúi đầu không nói lời nào, anh ta vẫn còn đang do dự.
Tổng Tuấn Phong ho nhẹ: “Người anh em Lâm Minh, Lâm Chiêu có ba người con nuôi.”
“Chúng tôi có ba sự lựa chọn, không nhất định phải là cậu!”
“Nếu cậu không đồng ý, vậy chúng tôi không còn các nào khác là đi tìm người khác.”
“Tôi tin, ba người con nuôi của Lâm Chiêu, nhất định sẽ có một người thức thời!”
Lời này càng gây thêm áp lực cho Lâm Minh.
Anh ta biết rõ, nếu như mình không đồng ý, vậy cái mạng này của bản thân nói không chừng sẽ phải để lại nơi này.
Anh ta cắn răng, gật đầu: “Được, tôi đồng ý với các người!”
“Nhưng các người muốn tôi làm gì?"