*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Câu nói này ngay lập tức thu hút sự ủng hộ của rất nhiều người trong gia đình họ Lưu.
Ông cụ nhà họ Lưu dù sao cũng rất được mọi người kính trọng.
Tuy rằng trong nhà họ Lưu đã xảy ra chuyện như vậy nhưng những người trong nhà họ Lưu vẫn quan tâm đến ông lão.
Lưu Thiên Quang vung một con dao găm nói: "Cái gì mà muốn cầm máu chứ? Đừng có lợi dụng tới gần tôi, kẻ nào dám tới đây tôi liền gϊếŧ ông ta."
Lưu Thiên Tường nghiêm nghị nói: "Chúng tôi sẽ không tới gần ông. Tôi chỉ ném chút băng gạc qua, ông cứ cầm máu cho ông ấy trước đã." "Lưu Thiên Quang, đây rốt cuộc là cũng bố của ông đó!" "Ông có thể chịu đựng được khi nhìn bố mình cứ chảy máu như thế này không?"
Lưu Thiên Quang nhìn ông lão hồi lâu, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được. "Được rồi, ném băng gạc qua đây. Nghe cho rõ, chỉ cần kẻ nào dám xông ra thì tôi sẽ gϊếŧ ông ấy." LưuThiên Quang gầm lên.
Lưu Thiên Tường nhanh chóng vẫy tay yêu cầu mọi người lấy gạc.
Ông ta đứng cách Lưu Thiên Quang sáu bảy mét rồi ném miếng băng gạc lại theo chỉ dẫn của Lưu Thiên Quang.
Lưu Thiên Quang lập tức duỗi tay đón lấy, đúng lúc này Lâm Mạc Huy búng tay, một viên đá nhỏ bay nhanh ra đập vào góc chân của ông cụ nhà họ Lưu. Ông cụ thì thào, thân thể bất giác uốn cong.
Sắc mặt của Lưu Thiên Quang đột ngột thay đổi, ông ta vội vàng muốn bắt lấy ông cụ Lưu. Lưu Thiên Tường đã chờ đợi cơ hội này từ lâu, ông ta lao tới và chộp lấy con dao nhưng Lưu Thiên Quang đã nhanh nhẹn đâm về phía ông ta. Con dao găm cứa vào tay Lưu Thiên Tường chảy máu nhưng Lưu Thiên Tường vẫn không buông tha, thay vào đó ông ta ôm chặt Lưu Thiên Quang một cách tuyệt vọng để Lưu Thiên Quang không thể gϊếŧ được ông cụ Lưu.
Mọi người xung quanh đều sững sở, Nam Bá Lộc vỗ bàn: "Kha Văn, đi giúp ông ấy!" "Cái quái gì vậy, mười gia tộc lớn còn đứng xem náo nhiệt ư?"
Người của mười gia tộc lớn lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng phái người tới giúp sức với Lưu Thiên Tường.
Ông cụ Lưu xấu hổ bò lại, run sợ như vừa từ địa ngục đi lên.
Kha Văn giữ Lưu Thiên Quang và đánh gãy cả haichân của ông ta, Lưu Thiên Quang hoàn toàn mất khả năng di chuyển và nằm trên mặt đất lăn lộn một cách đau đớn.
Lưu Thiên Tường bật dậy, bốn ngón tay của ông ta gần như đã bị chém đứt lìa, máu đang không ngừng tuôn ra.
Lúc này mọi người trong gia tộc họ Lưu càng nhìn ông ta với ánh mắt ngưỡng mộ.
Đảm người còn lại của mười gia tộc lớn lại tiếp tục lao lên.
Bọn họ ập tới đá mạnh Lưu Thiên Quang và chửi mắng vài câu để trút giận.
Sự hỗn loạn đó kéo dài một lúc lâu rồi cuối cùng cũng dịu xuống. Ông cụ Lưu bị thương, đang ngồi bệt xuống băng bỏ như thể một thiếu niên. "Tôi thực sự xin lỗi, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy. Khiến mọi người chê cười rồi." "Vì đã chứng minh được rằng Thiên Anh không bị Lâm Mạc Huy gϊếŧ nên cuộc họp công khai hôm nay sẽ kết thúc tại đây. "Đợi giải quyết xong chuyện gia đình, tôi sẽ thu xếp tới xin lỗi từng người một!"
Ông cụ Lưu trầm giọng thở dài nói.
Mọi người từ mười gia tộc lớn đều bày tỏ sự thông cảm của họ và chuẩn bị đứng dậy rời đi. Lúc này Lâm Mạc Huy đột nhiên đứng lên nói: "Chờ một chút. Mọi người thử xem chuyện này nghe