*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng, Hứa Đình Hùng lo lắng ngồi ở bên cạnh bàn.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Mây và Hứa Thanh Tuyết cũng lo lắng, 2 người họ ở bên cạnh đi tới đi
lui.
Hoàng Kiến Đình ngồi vào bàn, vẻ mặt lo lắng nhưng trong mắt lại hiện lên sự hả hê khó tả.
Lâm Mạc Huy vội vã chạy tới: “Thanh Mây, thế
nào rồi?"
Vừa nhìn thấy Lâm Mạc Huy, Hứa Thanh Tuyết tựa như người điên vừa hét vừa chạy tới: “Lâm Mạc Huy, tôi liều mạng với anh!”
“Anh hại mẹ tôi thành ra như vậy, anh là một tên khốn kiếp, anh không chết yên đâu!”
Hứa Thanh Mây vội vàng kéo Hứa Thanh Tuyết: "Thanh Tuyết, em im miệng cho chi "Em có thể hỏi rõ ràng sự việc trước được không?”
Hứa Thanh Tuyết: "Đến nước này còn muốn hỏi gì đây?”
"Lưu Thiên Anh, người đứng đầu nhà họ Lưu, đã chết, con trai của ông ta là Lưu Lân cũng đã chết, họ đều là do Lâm Mạc Huy gϊếŧ.
“Nhà họ Lưu bây giờ điên rồi, liều mạng đánh chúng ta, tất cả chuyện này đều do một tay Lâm Mạc Huy gây ra!
“Chị còn muốn để anh ta nói cái gì? Chị còn muốn bao che anh ta đến khi nào?”
Hứa Thanh Mây tức giận nói: “Làm sao em biết những người này đều là do Lâm Mạc Huy gϊếŧ?"
“Lâm Mạc Huy chắc chắn là bị oan.. Hứa Thanh Tuyết nổi giận: “Cái rắm!”
“Nhà họ Lưu là một thành viên của mười gia tộc lớn, bọn họ đều cho người tới liều mạng, chuyện này còn giả sao?"
“Chẳng lẽ chị cho rằng mười gia tộc lớn lại đổ oan cho chúng ta sao?"
Hứa Thanh Mây bực tức nói: “Hừ, lúc trước mười gia tộc lớn không phải là đổ oan cho chúng ta về chuyện của Chu Gia Phong sao?"
Hứa Thanh Tuyết im lặng một lúc.
Lúc này, Hoàng Kiến Đình nhẹ giọng nói: “Lần này thì khác."
"Em nhận được tin tức, có rất nhiều người tận mắt thấy người của Hổ Đông An đẩy Lưu Lân xuống lầu ngã chết."
"Còn Lưu Thiên Anh bị Lâm Mạc Huy đánh đến bị thương nặng, nôn rất nhiều máu. Không may bỏ mạng trên đường đưa đến bệnh viện!”
"Những thứ này đều là bằng chứng vô cùng xác thực!”
Hứa Thanh Tuyết lập tức nói: “Ô, Lâm Mạc Huy, bản lĩnh của anh thật lớn đấy!”
“Thanh niên thân thể cường tráng ẩu đả với một ông già mấy chục tuổi, còn không phải rõ ràng là đánh chết người sao?”
“Chẳng trách người nhà họ Lưu phải liều mạng với anh!”
“Anh làm những chuyện này, quả là không đáng sống!” Hứa Thanh Mây phẫn nộ nói: “Hoàng Kiến
Đình, Thanh Tuyết, các người câm miệng!”
“Cậu đừng lấy những tin đồn hù dọa người.
“Tôi tin tưởng Lâm Mạc Huy, anh ấy chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy!”
Hoàng Kiến Đình cười nhạt: “Chị Thanh Mây, em đây cũng không phải là tin những lời đồn đó "Em dám dùng mạng của em đánh cược những chuyện này đều do Lâm Mạc Huy làm!”
Hứa Thanh Mây: "Cậu...
Hứa Đình Hùng giận dữ đập bàn một cái: "Tất cả im miệng cho tôi!”
Mọi người lập tức nhìn về phía ông ta.
Sắc mặt của Hứa Đình Hùng âm u, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, tôi hỏi cậu, những gì Hoàng Kiến Đình nói có phải là thật hay không?”
Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: “Bố, tối nay con quả thực là có chút xung đột với người nhà họ Lưu.
Sắc mặt của Hứa Thanh Mây hơi biến sắc, còn Hoàng Kiến Đình thì cười lạnh một tiếng.
Hứa Đình Hùng: “Nói như vậy, cậu phải người đẩy Lưu Lân xuống lầu.
“Còn Lưu Thiên Anh, cũng là... Cũng là cậu đánh chết?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Lưu Lân chết như thế
nào, con không biết.
“Lúc đó tình hình hỗn loạn, Lưu Lân chẳng biết thế nào lại rơi xuống lầu.
“Về phần Lưu Thiên Anh, con đánh ông ta một quyền nhưng không đến mức phải đánh chết ông ta!"