*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói: “Trả lời câu hỏi
của tôi."
Mạt cắn chặt răng: “Anh... Anh nằm mơ!” “Tôi là người của Miêu Cương sẽ không bị kẻ khác uy hϊếp!"
Lâm Mạc Huy: “Vậy cô cứ tiếp tục chịu đựng
đi."
“Hơ, cô tu luyện Mị cổ hay là dùng mình làm cổ, từ nhỏ đã ăn cổ hương khiến máu huyết và xương cốt đều có cổ hương.
"Loại cổ hương này có khả năng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© ở nam giới đạt đến mức khống chế đàn ông.
"Bây giờ tôi đang từng chút một phá hủy tất cả cổ hương bên trong cơ thể cô cho nên cô mới cảm thấy đau đớn vô cùng!”
“Nếu như cô không muốn tu luyện của mình nhiều năm tu luyện như vậy lại bị tôi phá hủy hoàn toàn thì cứ tiếp tục mạnh miệng đi!”
Mặt Mạt biến sắc, cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao mình lại khổ cực như vậy.
Cô run rẩy nói: "Anh... Rốt cuộc anh là ai?" "Sao anh có thể biết rõ sự tình của Miêu Cương như vậy?”
“Tại sao anh biết phương pháp phá hủy cổ hương? Ngay cả sư phụ tôi cũng không biết phương pháp đó, anh... Tại sao anh lại có thể biết được?”
Lâm Mạc Huy: "Bây giờ là tôi hỏi cô không phải là cô hỏi tôi."
“Cô, trả lời hay không trả lời?"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Mạt thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng thành thật.
“Tôi.. Tôi là Dạ Mạt, là người của cổ tộc Miêu Cương.”
“Tôi trả lời anh rồi, anh có thể lấy kim bạc ra rồi chứ!"
Lâm Mạc Huy rút kim bạc ra một chút, Mạt vẫn như cũ không có cách nào nhúc nhích được thế nhưng cảm giác trong cơ thể kia lại biến mất rôi.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, một khoảng thời gian này cô giống như đã trải qua vài thế kỷ.
“Trả lời thật tốt câu hỏi của tôi, bằng không thì kim bạc này sẽ lại đâm vào!”
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói.
Dạ Mạt cằn rằng với vẻ mặt không cam tâm, nhưng cuối cùng cô ta vẫn chậm rãi gật đầu.
Lâm Mạc Huy hài lòng gật đầu: "Sự tình của nhà họ Lưu là do cô làm, đúng không?”
Dạ Mạt nhìn Lâm Mạc Huy: “Anh... Anh là Lâm
Mạc Huy?
“Vừa rồi ở nhà họ Lưu, là cô hạ cổ?”
Lâm Mạc Huy lấy ra một hũ nhỏ bằng gỗ bên trong có một loại cổ trùng có khả năng phát tán theo gió.
Sức mạnh không lớn trong thời gian rất ngắn lại có thể khiến rất nhiều trúng cổ.
Nếu đổi thành người bình thường đương nhiên không phát hiện được.
Nhưng dù sao Mạt cũng là người của cổ tộc
Miêu Cương, dĩ nhiên cô ta lập tức đã nhận ra!
“Hơ, nếu biết tôi là ai. Vậy là tốt rồi, trả lời tốt câu hỏi của tôi đi!”
Lâm Mạc Huy cũng làm biếng che giấu. Dạ Mạt cắn chặt răng: “Anh nằm mơ!"
"Lâm Mạc Huy, anh gϊếŧ sự thúc Tang Trác Minh của tôi, tôi... Chúng tôi không đội trời chung với anh!” “Tôi nhất định phải gϊếŧ anh để trả thù cho sự thúc tôi!”
Lâm Mạc Huy: "Thì ra Tang Trác Minh là sự thúc của cô!”
"Nói như vậy, cô vẫn còn một sư phụ à.”
“Xem ra, chuyện này, không hẳn là cô làm.”
“Với chỉ số IQ của cô chắc chắn không làm được chuyện này, nhất định là sư phụ cô một tay thao túng, có đúng hay không?”
Dạ Mạt sửng sốt, cô ta không nghĩ tới chỉ vì thuận miệng nói lấy một câu, vậy mà Lâm Mạc Huy lại phân tích ra nhiều nội dung như vậy.
Cô ta cắn răng dứt khoát không nói chuyện
nữa.
Nét mặt của Lâm Mạc Huy lạnh lùng: “Không trả lời phải không?”
“Được, vậy chúng ta lại tiếp tục.”
Sau khi Lâm Mạc Huy nói xong, anh lại muốn đâm kim bạc vào.
Sắc mặt của Dạ Mạt thay đổi, cô thực sự không muốn chịu đựng cảm giác này nữa. Nhưng mà kêu cô ta nói ra chuyện của sư phụ,
cô ta cũng không muốn.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Mạc Huy đột nhiên vang lên.
Lâm Mạc Huy cầm lên xem, là Hổ Đông An