*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bản Ngọc Lân cúi đầu không dám nói, Lão Hắc nghiến răng, vẻ mặt cố chấp. "Không muốn nói, vậy thì đừng nói."
Lâm Mạc Huy quát lạnh một tiếng, đột nhiên tiến lên một bước, một cái Thϊếp Sơn Khảo, trực tiếp húc vào Lão Hắc.
Sắc mặt của Lão Hắc thay đổi rõ rệt, anh ta không ngờ rằng, trước đây Lâm Mạc Huy không phải chơi Bát quái quyền sao? Tại sao nó lại đột nhiên trở thành Bát cực quyền?
Còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã bị Lâm Mạc Huy đánh thắng vào người.
Như thể bị một chiếc xe tải chạy quá tốc độ đậm phải, anh ta lao ra và tông vào chiếc xe tải phía sau. Chiếc xe tải đột ngột rung chuyển, và cánh cửa trực tiếp lõm xuống.
Còn Lão Hắc thì bị gãy xương nhiều chỗ và suýt chết tại chỗ.
Cho dù có thể được cứu trở về, võ công của anh ta cũng hoàn toàn bị phế rồi!
Lúc này, Lão Hắc mới hối hận.
Đảng lẽ vừa rồi nên trả lời trực tiếp, muốn cứng rắn thì kết cục như thế này, cuối cùng thì sao?
Lâm Mạc Huy đã gọi điện cho anh Hổ và yêu cầu anh ta dọn dẹp hiện trường.
Chưa đầy năm phút, anh Hổ đã đưa một nhóm người đến dọn dẹp.
Lâm Mạc Huy trước tiên sai người đưa Hứa Thanh
Nhìn thấy tình hình hiện trường, thuộc hạ của anh Hổ bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ hiện trường. "Anh Lâm, những người này, muốn chết hay muốn sống?"
Anh Hồ hỏi.
Bản Ngọc Lân rùng mình, mình rốt cuộc đã chọc giận người gì rồi vậy?
Lâm Mạc Huy liếc nhìn bọn họ: "Chỉ là một đám người trẻ tuổi, không có gì đáng ngại."
Anh Hồ gật đầu, ra hiệu cho mọi người ném bọn họ sang một bên đường, và sau đó không còn quan tâm đến bọn họ nữa.
Về phần Bản Ngọc Lân đó, Lâm Mạc Huy đã đặc biệt ra lệnh cho anh Hổ mang anh ta về trước.
Người này chắc chắn trước đây đã giúp bắt nạt Phương Thiến, món nợ của anh ta còn phải tính từ từ. Nhìn nhóm đàn ông vây quanh anh Hổ, Bản Ngọc Lân sợ hãi khuỵu xuống, van xin sự thương xót, nhưng không ai để ý đến.
Một vài tên nằm cánh tay và lôi anh ta lên xe một cách đột ngột.
Lâm Mạc Huy: "Anh Hồ, anh biết người tên Lưu Lân không?"
Anh Hổ suy nghĩ rồi nói: "Là từ đại học thành?" "Tôi biết, tên này là con riêng của Lưu Thiên Anh, chủ nhà họ Lưu." "Lưu Thiên Anh rất cưng anh ta. Tên khốn kiếp này rất dâʍ đãиɠ. Anh ta đã làm rất nhiều chuyện xấu trong đại học thành!" "Anh ta mở một vài hộp đêm ở đại học thành, cô gái đến chỗ của anh ta chơi, chỉ cần anh ta thích, anh ta nhất định phải có bằng được." "Vì chuyện này, mấy năm trước làm chết hết vài người đấy, nhưng đều được nhà họ Lưu giải quyết ổn thỏa rồi." Lâm Mạc Huy nhíu mày, vào lúc này, tất cả nghi vấn trong lòng đều đồng thời giải quyết xong. Thấy Lâm Mạc Huy không lên tiếng, Anh Hổ thì thào: "Anh Lâm, hay là tôi dẫn người đi dạy dỗ anh ta một trận?" "Tên này mặc dù là người của nhà họ Lưu, nhưng dám làm chuyện như vậy, đó cũng là muốn tìm đường chet." "Tôi đã làm phế anh ta rồi, cũng xem như là một bài học cho nhà họ Lưu, để sau này họ có thể lương thiện một chút!" Lâm Mạc Huy chậm rãi lắc đầu: "Chuyện này có chút kỳ quái"
Anh Hổ ngạc nhiên: "Kỳ lạ?" "Có gì kỳ lạ?" "Tên này thoạt nhìn rất háo sắc" “Tôi đoán, anh ta là đến vì tổng giám đốc Hứa..." Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Anh ta không lạ, vấn đề nằm ở nhà họ Lưu
Anh Hổ càng thêm hụt hẫng: "Nhà họ Lưu làm sao?" Lâm Mạc Huy nói nhỏ: "Có người muốn mượn dao gϊếŧ người, mượn tay tôi đối phó Lưu Thiên Anh!"
Anh Hồ ngẩn ra: "Anh Lâm, anh... Cứ nói cho tôi biết, đầu óc của tôi, không phải anh không biết." "Tôi thực sự không hiểu những thứ đòi hỏi động não