Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 566: Nể mặt mà không biết điều

Vẻ mặt Hứa Thanh Mây vô cùng tức giận, cô ghét nhất là loại đàn ông phù phiếm và nói những lời phù phiếm như vậy. "Mời cậu cút khỏi đây!"

Hứa Thanh Máy hừ lạnh một tiếng.

Mặt cậu thanh niên kia hơi biến sắc, cậu ta ngay lập tức mỉm cười: "Người đẹp, em nói anh cút đi đâu?" "Em biết không? Anh không có nhà!" "Bởi vì, nơi nào không có em thì đó không phải là nhà!" Đám thanh niên lại huýt sáo, còn hai cô gái kia lại càng hét lớn hơn. Hứa Thanh Mây lùi lại một bước, lớn tiếng gọi: "Bảo vệ, bảo vệ...

Sắc mặt hắn ta thay đổi: "Này, cô làm gì vậy?" "Tôi chỉ đùa thôi, có đến mức thể không chứ?" "Người đẹp, anh thấy chúng ta có duyên, nên muốn xin Zalo của em thôi."

Hứa Thanh Mây nói thắng: "Cút!"

Hắn ta bày ra khuôn mặt lạnh lùng, không còn che giấu nữa, vẻ mặt đầy dữ tợn: "Mẹ kiếp, đồ để tiện này, nể mặt cô mà cô không biết điều à?" "Ông đây thích cô nên muốn xin số điện thoại, mẹ kiếp, cô kêu gào cái gì chứ?" "Còn dám gọi bảo vệt Tin ông đây gọi mấy trăm người đến, san bằng cái bệnh viện này không?"

Đúng lúc này, nhân viên bảo vệ đi tới: "Này, các cậu làm cái gì vậy?" "Đây là bệnh viện...

Tên thanh niên kia đá thẳng vào ngực bảo vệ "Cút! Đây là chỗ cho mày lên tiếng à? Cút ngay cho tao!"

Sau đó, hắn ta chỉ vào Hứa Thanh Máy: "Con khốn, nế mặt mày mà mày không cần, phải không?" "Được rồi, hôm nay tao sẽ khiến mày hối hận!" "Đi, kéo cô ta lên xe cho tôi!"

Sau đó, hắn ta vươn tay trực tiếp giật lấy chìa khóa xe trong tay Hứa Thanh Mây. Đám thanh niên khác cũng vậy quanh, dường như đã sẵn sàng đẩy Hứa Thanh Mây lên xe.

Đúng lúc này, vài nhân viên bảo vệ chạy tới: "Các cậu làm cái gì vậy?" "Đây là bệnh viện, ai cho các cậu gây sự ở đây?”

Lúc này đảm thanh niên mới chịu kiềm chế lại một chút, tên thanh niên dẫn đầu nhìn chằm chăm đội trưởng đội bảo vệ: "Mẹ kiếp, ở đây không có việc của mày, cút ngay!"

Một tên thanh niên bên cạnh cũng lạnh lùng nói: "Đây là Anh Hạo, chúng mày có biết Anh Hạo là ai không?" "Dám quản chuyện của Anh Hạo, chúng mày không muốn sống nữa sao?" "Chúng mày chỉ làm công ăn lương thôi, có cần liều mạng thể không?"

Đám thanh niên đầy vẻ khinh thường, như thể bọn họ không hề để coi những nhân viên bảo vệ này ra gì.

Cậu bảo vệ đứng đầu cau mày, lạnh lùng nói: "Bớt nói nhảm đi!" "Đây là bệnh viện, không ai được phép gây chuyện ở đây!" "Các cậu muốn tôi gọi cảnh sát đúng không?"

Anh Hạo đứng đầu trừng mắt nhìn đội trưởng, lạnh lùng nói: "Mẹ kiếp, ông đây nhớ mặt mày rồi đấy!" "Mẹ kiếp, cứ chờ mà xem!"

Sau đó, hắn ta ném thẳng chìa khóa xe của Hứa Thanh Máy vào thùng rác bên cạnh, vênh vào cùng đám người kia bước đi.

Hứa Thanh Mây mặt đỏ bừng vì tức giận, cô chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy. Các nhân viên bảo vệ cũng tức giận, nhưng cuối cùng không đảm nói gì, dù sao bọn họ cũng chỉ là người làm công mà thôi. Tuy nhiên, đám người kia chưa đi được xa thì một người đàn ông lại đang tiến về phía này.

Người này là Lâm Mạc Huy, vừa nãy từ trên lầu anh đã nhìn thấy mọi thứ, liền lập tức chạy xuống. Anh đột nhiên đưa tay ra, năm lấy tóc của Anh Hạo đang đi đầu, tát thẳng vào mặt hắn ta.

Anh Hạo đau đớn duỗi tay ra chống cự, Lâm Mạc Huy lại đấm vào ngực hắn ta, cả người hắn ta cuộn tròn thành con tôm. "Mẹ kiếp, mày dám đánh Anh Hạo!"

Một tên thanh niên vừa mắng vừa tung một cú đã về phía Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy cũng tung một cú đá, người sau đến trước, đá vào ngực của hắn.

Tên thanh niên văng ra ngoài ngã xuống đất, không đứng được dậy, xương sườn gẫy mất mấy cái Đám thanh niên bên cạnh có chút sững sờ.

Anh Hạo nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Gϊếŧ nó Đám thanh niên nhìn nhau, một tên đột nhiên rút dao gấp trong người ra, gầm lên một tiếng và lao về phía Lâm Mạc Huy.

Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng, anh dùng tay đấm thẳng vào mặt tên thanh niên đó.