*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thanh Mây tức giận: “Vậy ít nhất mẹ cũng phải hỏi một chút, sao Lâm Mạc Huy lại đánh nó chứ?”
Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Hỏi cái gì mà hỏi, cái này cũng cần phải hỏi sao?”
“Đánh người thì không đúng!”
“Hơn nữa, lúc ấy Lâm Mạc Huy ép bạn nó uống rượu, Hoàng Kiến Đình khuyên hai câu, cái này có gì không đúng chứ?”
“Cậu còn lấy bình rượu đánh người?”
“Sao cậu không lấy đạo đi chém chết nó luôn đi?”
“Nếu chém chết tất cả chúng ta, sau này nhà này cậu sẽ được làm chủ, tài sản nhà này đều là của cậu, đúng như mong muốn của cậu rồi!”
Hứa Thanh Mây khó thở: "Mẹ không biết gì hết, mẹ chỉ biết nổi giận với Lâm Mạc Huy.
“Lúc ấy rõ ràng là những người đó chuốc say tụi con, sao lại thành Lâm Mạc Huy ép bọn họ uống rượu?”
Phương Như Nguyệt khoát tay chặn lại: “Con đừng nói mấy lời vô nghĩa đó với mẹ, Lâm Mạc Huy đánh người là thật rồi?”
Hứa Thanh Mây tức giận đến nói không ra lời.
Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Lâm Mạc Huy, bây giờ cậu đi theo Hoàng Kiến Đình xin lỗi ngay!”
Hứa Thanh Tuyết quái gở nói: “Ôi chao, tụi con cũng không dám để cho Lâm Mạc Huy người ta đi xin lỗi đâu!”
“Tối hôm qua vẫn luôn miệng nói nhà này là của anh ta, giấy tờ bất động sản là anh ta đứng tên, không cần nói nhiều sẽ đuổi tụi con đi.”
“Bây giờ tụi con xem như ăn nhờ ở đậu, sao dám để cho chủ nhà đi xin lỗi chứ!”
Sắc mặt Phương Như Nguyệt lại thay đổi, tức giận nói: “Đúng rồi, mẹ đã quên mất chuyện giấy tờ bất động sản này.”
“Thanh Mây, ngày mai sửa tên giấy tờ bất động sản đi, sửa thành mẹ và bố con."
Hứa Thanh Mây vội la lên: “Tại sao chứ?"
“Nhà này là chú Trung đưa cho Lâm Mạc Huy, đây là nhà của Lâm Mạc Huy, sao lại sửa thành tên hai người?”
Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Thanh Mây, con nói như vậy là có ý gì?”
“Cái gì gọi là nhà Lâm Mạc Huy, cái gì gọi là nhà chúng ta?”
“Thế nào, bây giờ thực sự con muốn đuổi chúng ta đi à?”
“Đi, nếu thực sự con không muốn chăm sóc chúng ta, nói một tiếng là được rồi.”
“Bây giờ mẹ và bố con dù là đi ăn mày, cũng tuyệt đối sẽ không phiền đến hai đứa, thế nào?”
Hứa Thanh Mây: “Con... Con nói không chăm sóc hai người khi nào?”
“Bây giờ con đang nói chuyện cái nhà, mẹ có thể nói có lý một chút được không?”
Âm thanh Hứa Đình Hùng lạnh lùng nói: “Con muốn nói lý lẽ? Được, vậy chúng ta sẽ nói lý lẽ!”
“Lâm Mạc Huy đến ở rể, đúng hay không?”
“Làm thành viên trong nhà, đồ của nó, chính là đồ của chúng ta.”
“Bố là người đứng đầu, giữ mấy thứ này thì có gì không đúng sao?”
“Hơn nữa, nếu hai đứa hiếu thảo với hai người già này như trong lời nói, sau này chúng ta già rồi, nhà này không còn là của hai đứa.”
“Bây giờ hai đứa không muốn đổi tên, sao đây?”
“Trong lòng có quỷ, biết bản thân không đủ hiếu thảo, sợ sau này chúng ta không cho hai đứa tài sản ư?”
Phương Như Nguyệt liên tục gật đầu: “Bố con nói không sai.
“Thanh Mây, hôm nay mẹ nói những lời này ở đây.”
“Nếu các con thực sự hiếu thảo, vậy chuyển tên nhà này qua cho mẹ và bố con đi.”
“Nếu các con bất hiếu, mẹ và bố bây giờ ra đường làm ăn mày, cũng nhất định không làm phiền đến con, con tự mình chọn đi!”
Hứa Thanh Mây tức giận đến nói không nên lời.
Hứa Thanh Tuyết cười lạnh: “Chị, nếu thực sự chị không muốn chăm sóc bố mẹ, cũng không ai ép chị.”
“Cùng lắm thì đứa con gái gả ra ngoài này chăm sóc vậy!”
“Chị chỉ cần nói một câu, chị nói chị không muốn chăm sóc bố mẹ, bây giờ em sẽ đưa họ về nhà.”
“Thế nào, chị nói thẳng một câu đi!”
Hứa Thanh Mây: “Chị... Chị nói không chăm sóc bố mẹ lúc nào chứ?”
“Chị đang nói chuyện cái nhà!”
Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Bây giờ mẹ nói chuyện hiếu kính bố mẹ với con!”
“Thanh Mây, bây giờ mẹ hỏi con, rốt cuộc là bố mẹ quan trọng hay là chồng con quan trọng?
“Mẹ chỉ muốn con trả lời một câu, con nói thẳng đi.”
“Chỉ cần con nói Lâm Mạc Huy quan trọng, bây giờ chúng ta đi ngay, tuyệt đối sẽ không ở đây làm phiền các con!"
Hứa Thanh Mây tức giận đến chảy cả nước mắt, cô vốn không còn cách nào nói lý lẽ với bố mẹ nữa.
Lâm Mạc Huy thở dài: “Thanh Mây, ngày mai giấy tờ đổi giấy tờ bất động sản sang tên bố mẹ đi.”
Hứa Thanh Mây nóng nảy: “Cái này sao được?”
“Đây là nhà của anh, không ai được lấy đi!”
Phương Như Nguyệt hết sức vui mừng: “Thế nào, mẹ đã nói rồi, vẫn là Lâm Mạc Huy hiểu chuyện.
“Được rồi, Lâm Mạc Huy, con đã hiểu chuyện như vậy, mẹ cũng không truy cứu chuyện của con và Hoàng Kiến Đình nữa.”
“Sau này hai đứa sống chung với nhau thật tốt, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà!”
Hứa Thanh Mây tức giận đến cả người run run, muốn phản bác, lại bị Lâm Mạc Huy ngăn lại.
Lâm Mạc Huy hiểu rõ, Hứa Thanh Mây cãi thêm nữa, cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, căn hộ này cũng không tính là gì.
Hứa Thanh Tuyết nghiêng người qua: “Mẹ, chúng ta không nói chuyện Hoàng Kiến Đình nữa.”
“Nhưng mà, chuyện bạn bè tính sao bây giờ?”
“Bây giờ họ bắt tụi con xin lỗi, còn phải chịu tiền thuốc men.”
“Việc này để cho Lâm Mạc Huy giải quyết đi!”
Phương Như Nguyệt có chút xấu hổ, giờ sắp có nhà, nếu lúc này để cho Lâm Mạc Huy chi tiền, bà ta cũng không nói được.
Hứa Đình Hùng đột nhiên nói: “Ai làm người đó chịu, Lâm Mạc Huy, chuyện này là cậu làm, cậu đi xử lý đi.”
“Ngày mai mua một chút đồ, đến bệnh viện xin lỗi người ta, dỗ người ta vài câu, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.”
Hứa Thanh Mây bị chọc tức: “Bố, cái này...Sao lại để cho Lâm Mạc Huy đi xin lỗi chứ?”
“Các người muốn nhà, Lâm Mạc Huy cho.”
“Lâm Mạc Huy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, các người... các người không thể ức hϊếp người khác như vậy!”
Hứa Đình Hùng trừng mắt nhìn liếc cô một cái: "Ai ức hϊếp người khác?”
“Nhà này chẳng qua chỉ là danh nghĩa chúng ta, sau này chúng ta già rồi, nhà này không phải là của các con sao?”.
“Con nghĩ rằng chúng ta thèm muốn cái nhà này? Chúng ta chỉ là lo lắng các con còn trẻ, không giữ được tài sản, mới giữ giúp các con thôi.”
“Nhà và chuyện xin lỗi đó là hai chuyện khác nhau.”
“Con cảm thấy đổi nhà sang danh nghĩa chúng ta, là nghĩ chúng ta thèm muốn đồ của các con, vậy con không cần phải vòng vo.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu vạch rõ giới hạn, thế nào?”
Hứa Thanh Mây tức giận đến run run: “Bố, bố có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Mỗi lần nói lý lẽ với bố, bố đều nói con bất hiếu gì đó, rốt cuộc sao con lại bất hiếu chứ?”
“Con cảm thấy là mọi người làm không đúng!”