Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 140: Mạng tiện của các người có thể cùng so sánh với mạng người nhà họ Chu chú

Một nhóm người trực tiếp đi tới, không nói lời nào, đã muốn nằm lấy Hứa Thanh Mây và mấy người khác.

Hứa Đình Hùng cực kì lo lắng: “Các vị, điều tôi nói chính là sự thật!" “Chúng tôi không có một chút dính líu nào với kia Lâm Mạc

Huy."

Phương Như Nguyệt thì đang cực kì tức giận: "Cái tên sao chổi này thật sự là chuyên gia hại người khác" "Chính cậu ta làm nhiều việc ác, rồi lại chạy trốn, để lại nhà chúng tôi phải thay cậu ta mang cái tiếng xấu này, tôi thật sự chưa có gặp qua người nào hèn hạ như vậy!"

Hứa Thanh Tuyết cắn răng: “Chị, đây chính người chồng mà chị tin tưởng sao?" “Chị nhìn xem một chút anh ta chính là loại người gây sự như vậy sao?” "Mọi người đã nói cho chị bao nhiêu lần, loại người này không thể nào tin tưởng được, nhưng chị vẫn cứ không nghe lời!" “Bây giờ thì tốt rồi chứ, người trong nhà mình đều phải trả giá đắt, lần này chắc chị đã hài lòng rồi!” Sắc mặt của Hứa Thanh Mây ú rũ, cắn răng nói: “Mấy người không cần phải ngồi nói những châm chọc này!" "Chu Hùng Vĩ, Lâm Mạc Huy chính là chồng của tôi chuyện của anh ấy cũng chính là chuyện của tôi!” "Chịu đựng thẩm tra, chỉ cần một mình tôi thay anh ấy chịu thẩm tra là được rồi,cũng không có quan hệ gì với người trong nhà của tôi." "Ông mau thả bọn họ ra, để một mình tôi đi thẩm tra là được!"

Chu Hùng Vĩ cười lạnh: "Hứa Thanh Mây, tôi đã từng nói với cô." “Sinh mạng của người nhà họ Chu chúng tôi rất đáng tiền, một mình cô cũng không thể đủ bồi thường." "Lần này, nhà họ Hứa các người, tôi sẽ cho tất cả chôn cùng cháu trai của tôi." "Không nói nhảm với bọn họ nữa kéo hết tất cả qua bên này cho tôi!" "Nếu không muốn tới cử đánh gãy chân rồi kéo tiếp!”

Một đám người nhà họ Chu khí thế hung hăng lấy vũ khí ra nhìn tư thế kia, đây chính là chuẩn bị trực tiếp muốn động thủ.

Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt bị dọa đến run rẩy, run giọng nói: “Đừng đánh chúng tôi, đừng đánh chúng tôi, không quan hệ gì với chúng tôi a.."

Hứa Thanh Mây cản rãng, bảo hộ bố mẹ ở phía sau lưng: "Chu Hùng Vĩ, một mạng đổi một mạng” "Cháu của ông đã chết, thật sự muốn chứng minh chúng tôi làm thì chỉ cần tôi đến một màng là đủ” là do “Điều này có có quan hệ gì với bố mẹ và người nhà của tôi chứ?" “Nhà họ Chu các người cũng không thể không nói đạo lý!"

Chu Hùng Vĩ lập tức cười nói: "Muốn giảng đạo lý sao?" "A, cô muốn giảng đạo lý với tôi sao?" "Một mạng đổi một mạng?” “Cái mạng tiện của các người có thể so sánh với mạng cháu trai của tôi hay sao?" “Thật giống như tôi lấy ra một cái tên ăn mày ở đầu đường so sánh với cô, mạng của cô sẽ giống với mạng của tên ăn mày ấy hay sao?" "Tôi cầm con chó đen so sánh với cô, mạng của cô sẽ giống với mạng của con cho hay sao?"

Đám người ở bốn phía đều ồn ào cười to.

Sắc mặt của Hứa Thanh Mây xanh xám, người của nhà họ

Chu cũng quá båt nặt người ta! Nhưng mà vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói bằng lãnh: "Chu Hùng Vĩ, trong mắt tôi thì mạng của ông còn không bằng một con chó!"

Đám người quay đầu nhìn lại, chi nhìn thấy Lâm Mạc Huy đang chậm rãi đi đến.

Hiện trường một trận xôn xao.

Chu Hùng Vĩ giận tím mặt: "Tên họ Lâm kia, cậu cũng thật sự to gan!" "Vậy mà dám vũ nhục tôi ở trong nhà họ Chu, đây chính là đang vũ nhục toàn bộ nhà họ Chu chúng tôi!" "Người đâu tới đây vả miệng cậu ta cho tôi!”

Trước đó Chu Hùng Vĩ đã ăn thua thiệt dưới tay Lâm Mạc Huy nên đã sớm ghi hận trong lòng.

Hiện tại mượn cơ hội này, lại muốn trực tiếp trước làm cái ra oai phủ đầu với Lâm Mạc Huy. Mười người của nhà họ Chu khí thế hung hăng lao đến, vay

Lâm Mạc Huy vào giữa.

Lâm Mạc Huy cười lạnh: “Muốn làm gì?" "Còn chưa thẩm tra đã muốn đánh nhau rồi sao?" "Nhà họ Chu lại không nói đạo lý như vậy sao?"

Chu Hùng Vĩ lớn tiếng nói: “Tôi đánh cậu là bởi vì cậu đã vũ nhục nhà họ Chu tôi!" "Về phần thẩm tra cậu, chuyện đó cứ để sau!"

Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Tôi đã vũ nhục người nhà họ Chu cho nên ông muốn và miệng tôi hay sao?" "Vậy thì vừa rồi ông đã vũ nhục vợ của tôi, có phải tôi nên lên vá miệng ông không?”

Chu Hùng Vĩ nhất thời nghẹn lời, bỗng nhiên tức giận nói: "Nơi này chính là nhà họ Chu tôi.."

Giọng nói của Lâm Mạc Huy cũng rất lạnh lùng: "Thì có tính sao?" "Đạo lý trên thiên hạ này, bất kể là ở chỗ nào đi nữa cũng đều giống nhau!" "Ở trong nhà họ Chu các người thì sẽ hơn người khác một bậc hay sao?" "Cứ theo những gì mà ông đã nói như vậy, hôm nay các khách đã đến đây đều thấp hơn một cái đầu so vưới nhà họ Chu ông sao?" "Ha ha, những người đứng đầu của mười gia tộc lớn nhất đều đang ở nơi này, ông không cho tôi giảng đạo lý công nghĩa, ngược lại lấy cái quy củ của nhà họ Chu ra để dè người ở đây?" "Ông thật sự cho rằng mười gia tộc lớn nhất đều không nói đạo lý hay sao?"

Lâm Mạc Huy nói một phen, để chi những người đang ngồi đây nhao nhao gật đầu.

Ông cụ Chu cũng có chút nhíu mày, bất mãn lườm Chu

Hùng Vĩ một chút.

Xét về phương diện mồm mép thì Chu Hùng Vĩ còn kém xa Lâm Mạc Huy. "Người đến thì chính là khách" "Tiểu Vĩ, mau mời cậu Lâm đây vào đi!"

Ông cụ Chu nói khẽ.

Chu Hùng Vĩ cực kì xấu hổ, ông cụ đã tự mình mở miệng, còn có biểu hiện bất mãn vưới ông ta.

Ông ta hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy một chút, trong lòng đang càng hận thấu xương Lâm Mạc Huy.

Người nhà họ Chu mau chóng lui xuống, Lâm Mạc vào đại sảnh, đi đến bên người Hứa Thanh Mây.

Huy đi

Hốc mắt của Hứa Thanh Mây đã rưng rưng, nằm chặt lấy cánh tay của Lâm Mạc Huy không buông tay.

Lâm Mạc Huy cười khẽ: “Đồ ngốc, không cần phải lo lắng, không có việc gì!" "Tin tưởng anh!”

Hứa Thanh Mây dùng sức gật đầu.

Sắc mặt của người nhà họ Hứa đứng bên cạnh đã trở nên xanh xám, Phương Như Nguyệt đưa tay keo Hứa Thanh Mây ra, bực tức nói: "Lâm Mạc Huy, cậu không phải đã chạy trốn rồi sao?" "Làm sao, phát hiện ra chính mình chạy không được, cho nên cậu muốn trở về liều mạng một phen sao?" "Tôi nói cho cậu biết, chuyện mà chính cậu đã làm ra thì tự mình gánh chịu, không có một chút quan hệ nào với chúng ta!" “Sống hay chết, chính là chuyện của cậu, nhớ kỹ lấy đừng để liên lụy đến chúng tôi!"

Hứa Thanh Mây vội la lên: "Mẹ.."

Hứa Đình Hùng giận dữ mắng mỏ: "Con mau ngậm miệng lai!"

Chu Hùng Vĩ đi tới, dữ tợn nói: "Tên họ Lâm kia nếu như cậu đã đến đây vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu đi!"

Lâm Mạc Huy bình tĩnh gật đầu, ngẩng đầu đi đến giữa bên trong đại sảnh.

Bốn phía đại sảnh đều có những người đứng đầu của mười gia tộc lớn nhất đang ngồi ở đây.

Hai mắt của ông cụ Chu hơi khép lại, trên tay cầm phật châu, giống như tất cả đều không có quan hệ gì với ông ta.

Nhưng mà thật ra, người chân chính quản lý quyền lực nhà họ Chu gia, cũng không phải là chủ nhà họ Chu, mà chính là cái ông cụ sống hơn tám mươi tuổi này.

Sinh Ngô Phàm cũng ngồi ở bên cạnh, ông ta cười lạnh lườm Lâm Mạc Huy một chút, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Chu Hùng Ví cất cao giọng nói: "Các vị, bây giờ đầu tiên tôi sẽ đem chứng cứ bày ra đây!” "Đây là mấy phần giám sát mà chúng tôi đã đạt được trong quá trình xử lí, bên trong rõ ràng có ghi chép Lâm Mạc Huy đã bắt cháu của tôi đi, mang nó đi dẫn đến phát sinh ra vụ án, sau đó một thân một mình rời khỏi hiện trường." “Đồng thời, chúng tôi còn tìm đến chiếc xe mà Lâm Mạc Huy đã lái lúc ấy" "Những thứ này đều là vật chứng mạnh mẽ nhất!"

Chu Hùng Vĩ nói xong đã đem toàn bộ mấy phần video theo dõi đặt chiếu trên màn hình lớn.

Mặt khác, chiếc xe kia của Lâm Mạc Huy cũng bị bọn họ chụp được rất nhiều ảnh chụp, cũng được đưa lên. Đám người phía dưới đã xem hết, nhao nhao gật đầu.

Những cái này đều hoàn toàn chính xác, chính là chứng cứ trực tiếp nhất,

Chu Hùng Vĩ đắc ý, nói tiếp: Hơn nữa chúng tôi còn có nhân chứng.” "Chính là người cô gái đã ngồi trên xe cháu trai của tôi." “Đem cô ta dẫn đến đây!"

Không bao lâu, một cô gái trang điểm đậm bị người ta đưa lên.

Chu Hùng Vĩ lớn tiếng nói: “Tôi hỏi cô, đêm hôm đó, đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra?"

Cô gái kia lập tức nói: “Đêm hôm đó, cậu chủ Phong lái xe đưa tôi trở về nhà." "Kết quả, trên đường bị tên Lâm Mạc Huy đυ.ng trúng." "Hơn nữa, khi dừng lại Lâm Mạc Huy đã đi lên đánh câu chủ Phong, miệng còn la hét cái gì mà nhất định phải gϊếŧ chết cậu chủ Phong." “Về sau, anh ta đã mang cậu chủ Phong đi, tôi bị dọa đến núp ở trong xe không dám đi ra ngoài." Chu Hùng Vĩ đắc ý nói: "Các vị đều đã nghe được, bây giờ, nhân chứng vật chứng đều đã có đủ, Lâm Mạc Huy, cậu còn có cái gì muốn nói không?"

Đám người cùng nhau nhìn Lâm Mạc Huy, theo bọn hắn nghĩ, những chứng cớ này đủ để đóng đinh Lâm Mạc Huy.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt Nhất xem thường: "Thế nào?" "Tôi đã nói rồi câu chính là cái tên tội phạm gϊếŧ người!" "Thanh Mây, đây chính là người chồng mà con đã tin tưởng sao?" "Con có biết hay không, loại người mà con tin tưởng, sẽ hủy toàn bộ nhà họ Hữu chúng ta "Nếu không, chúng ta vẫn nên đi tìm tiên sinh Phàm nói chuyện lại lần nữa” "Thừa dịp bây giờ gia nhập liên minh y được, nhà họ Hứa chúng ta vẫn còn có cơ hội!"

Hứa Thanh Mây căn răng, nắm chặt nắm đấm: “Con không tin! "Lâm Mạc Huy khẳng định là vô tội!"

Hứa Thanh Tuyết cười nhạo: "Chị, chị thật đúng là không đến hoàng hà nên lòng vẫn chưa chết!" “Đi! Đợi đến khi anh ta chết đi, em nhìn chọ còn có thể tự tin như vậy được nữa hay không!"