*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi Phương Như Nguyệt định ném chiếc vòng ngọc xuống, thì có tiếng gõ cửa.
Phương Như Nguyệt lập tức chạy ra mở cửa, chỉ thấy Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết đang đứng ở cửa
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Hứa Thanh Tuyết ngạc nhiên hỏi.
"Không sao, dọn dẹp nhà cửa thô." Phương Như Nguyệt vừa nói, vừa đặt chiếc vòng ngọc lên bàn: "Hai người sao lại vào đây?"
Hứa Thanh Tuyết tức giận bước đến bàn: "Mẹ, con và Hoàng Kiến Đình đều bị đuổi khỏi công ty, thậm chí còn không có việc làm."
"Ở nhà không có việc gì, chỉ có thể ra ngoài đi dạo."
Hoàng Kiến Đình nói theo: "Mẹ, mẹ nói xem đây gọi là chuyện gì?"
"Công ty dược phẩm Hưng Thịnh của chúng ta là một tập đoàn lớn như vậy. Kết quả là con gái và con rể của mẹ còn không có việc làm."
"Cái này mà truyền ra, không phải là khiến người ta cười đến rụng răng sao?"
Phương Như Nguyệt đã trở nên tức giận khi nghe điều này: "Đều tại cái tên khốn Lâm Mạc Huy đó!"
"Nếu không phải cậu ta xúi giục những cổ đông kia gây chuyện, công ty dược phẩm vẫn là trong tay của mẹ và bố các con."
"Sắp xếp hai con đi làm, vậy không phải là chuyện dễ dàng sao?"
Hoàng Kiến Đình đi tới: "Mẹ, công ty dược phẩm bây giờ, hoàn toàn là thế giới của Lâm Mạc Huy rồi." "Chủ tịch và tổng giám đốc đều là người của cậu ta."
"Các mục của công ty không rõ ràng,kiến bao nhiêu tiêu bao nhiêu, chúng ta đều không biết."
"Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, còn mặc kệ được sao?" Phương Như Nguyệt bất lực nói,
"Những thứ con nói, mẹ đều không biết."
"Nhưng những cổ đông đó bây giờ đều phụ thuộc vào cậu ta, mẹ có thể làm gì?"
Hoàng Kiến Đình cười nhẹ: "Mẹ, con có một ý tưởng."
"Ý tưởng gì vậy?"
Hoàng Kiến Đình: "Mẹ và bố con, lại bắt đầu lập nghiệp!"
"Chúng ta mở công ty khác đi, công ty này tất cả đều nằm trong tay chúng ta!"
Phương Như Nguyệt sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Không thể!"
"Lần trước công ty dược phẩm gặp sự cố lớn như vậy, chị của con nhất định sẽ không hỗ trợ chúng ta."
"Hơn nữa, bố của con không hiểu được những dược phẩm này, làm sao thành lập công ty được?"
Hoàng Kiến Đình cười nói: "Mẹ, công ty lần này con thành lập cực kỳ đơn giản."
"Trước kia thu mua dược liệu, điều đó có nghĩa là phải thực sự hiểu mới làm được."
"Nhưng lần này, chúng ta hãy mở nhà thuốc, một chuỗi nhà thuốc."
"Nhà thuốc này thì đơn giản rồi, chỉ cần đem thuốc đã mua, bày ra bán là được rồi."
"Mời một vài dược sĩ có chuyên môn. Những loại thuốc đó đều phải được phê chuẩn xét duyệt rồi. Không cần phải lo lắng về vấn đề gì cả."
"Chúng ta mở hiệu thuốc đi, không cần lo lắng cái gì. Mỗi ngày chỉ cần đến mấy cửa hàng thu tiền, là tiện nhất rồi Phương Như Nguyệt hai mắt sáng lên: "Đúng thế đây là một ý kiến không tồi nhỉ."
"Mở một tiệm thuốc rồi làm chủ tiệm."
"Con và ba con sau này cũng có chuyện để làm, hai chúng ta cũng có thể đến tiệm thuốc giúp đỡ."
"Không tồi, thực sự không tồi."
"Chính là, tiệm thuốc này, không biết thu lợi nhuận như thế nào?"
Hoàng Kiến Đình cười nói: "Lợi nhuận của tiệm thuốc, chắc chắn kiếm được nhiều hơn so với mấy dược liệu kia rồi!"
"Mẹ nhìn Trần Phước Nguyên đó xem, không phải anh ta cũng dựa vào hiệu thuốc Phước Nguyên bắt đầu kinh doanh sao?"
"Bên cạnh đó, sau lưng chúng ta còn có công ty dược phẩm Hưng Thịnh."
"Khi chúng ta mở hiệu thuốc, cũng là đang giúp dược phẩm Hưng Thịnh bán thuốc."
"Đây cũng là vì sự phát triển của công ty. Chị Thanh Mây nhất định sẽ đồng ý."
Phương Như Nguyệt vui mừng khôn xiết: "Đề xuất của con rất hay." "Được rồi, mẹ quay về sẽ thảo luận với bố con."
"Nếu thực sự có thể, chúng ta cũng sẽ mở một chuỗi hiệu thuốc."
Hoàng Kiến Đình rất hào hứng, lần này qua đây, anh ta chính là muốn nói chuyện này.
Công việc kinh doanh trước đây của anh ta đã trở nên rất tệ, anh ta chỉ có thể tìm cách để lấy tiền từ nhà họ Hứa
Hứa Thanh Tuyết ngồi trên số pha, nhặt chiếc vòng ngọc trên bàn lên: "Mẹ, chiếc vòng ngọc này ở đâu ra vậy?"
Phương Như Nguyệt sắc mặt lạnh băng: "Vẫn không phải bà già họ Triệu đó tặng cho chị gái con, nhận chị con là con gái nuôi sao?"
Hứa Thanh Tuyết lập tức nhớ ra: "Ôi, chị con cũng thật là, mắt mù sao?"
"Chị ấy là chủ tịch tập đoàn công ty dược phẩm Hưng Thịnh, bà già đó, tặng một chiếc vòng ngọc như vậy, là có thể coi chị ấy là con gái nuôi rồi?"
"Bà già đó, không biết bây giờ sung sướиɠ thế nào nữa, nói không chừng sau này còn mượn danh nhà họ Hứa chúng ta ở ngoài giả danh lừa đảo!"
Phương Như Nguyệt vô cùng tức giận: "Quên đi, quên đi, đừng nói nữa."
"Cứ nhắc đến chuyện này, mẹ tức giận."
Hứa Thanh Tuyết đùa nghịch chiếc vòng ngọc một lúc, đột nhiên nói: "Mẹ, con có thể bán chiếc vòng ngọc này không?"
"Một là có thể lấy được chút tiền, hai là cũng có thể cho chị con biết, vòng ngọc bà già kia tặng, chính là đồ rác rưởi không đáng tiền, để chị ấy có thể tỉnh táo hơn!"
Phương Như Nguyệt vừa rồi muốn ném vỡ chiếc vòng ngọc, nghe nói có thể đổi được một ít tiền, cũng không từ chối.
"Được rồi, con có thể cầm đi bán." "Bán được bao nhiêu còn giữ lấy."
Phương Như Nguyệt căn bản không cảm thấy chiếc vòng ngọc này đáng giá trị giá bao nhiêu, thứ này nhìn chẳng có chút bóng bẩy nào, nó chắc chắn không phải là một loại ngọc tốt.
Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình mang vòng tay ngọc trực tiếp đi đến một cửa hàng ngọc gần đó, tìm ông chủ bán vòng ngọc.
Khi ông chủ nhìn thấy chiếc vòng ngọc, ông ta liền sửng sốt trong giây lát, sau đó ông ta lập tức tiến lại gần và nhìn kỹ nó một lúc lâu.
Hứa Thanh Tuyết nóng nảy: "Này, nhìn đủ chưa?"
"Báo cái giá,có thể bán thì bán đi, tôi còn có việc phải làm!"
Ông chủ khẽ nheo mắt cười nói: "Cô gái, cô lấy chiếc vòng ngọc này ở đâu vậy?"
Hứa Thanh Tuyết vẻ mặt sốt ruột: "Tôi bán một cái vòng tay ngọc, ông còn tra hộ khẩu sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Ông chủ lắc đầu: "Ý tôi không phải vậy."
"Cái chính là chúng tôi kinh doanh lĩnh vực này. Chúng tôi không nhận ngọc bích không rõ nguồn gốc. Đây là quy tắc bất thành văn!"
Hứa Thanh Tuyết không hiểu, thản nhiên nói: "Là một bà lão, đưa cho tôi."
"Nói cái gì đã truyền cho con gái của mình, muốn đem món đồ chơi này, nhận tôi làm con gái nuôi."
Cô ta không để ý tới, ánh mắt của ông chủ kia lóe lên mấy lần.
Ông ta hít một hơi rồi mỉm cười: "Cô gái, nếu như biết được của miếng ngọc, vậy thì tốt rồi."