Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 305: Bạn cũ của Long Đình

Khi bà lão nói xong, bà ấy lấy khăn tay ra lau nước mắt trên khỏe mắt ngấn lệ của bà ấy, khóc không thành tiếng.

Nhìn bà già này, tôi không khỏi liên tưởng đến bà của mình, bà ấy cũng đã già như vậy. Nhưng bây giờ, tôi lại ở cách xa bà cả ngàn cây số, tôi không có cách nào có thể về chăm sóc cho bà ấy

Vì mối quan hệ tương tự giữa bà lão và bà của tôi, tôi đối với bà lão có thiện cảm rất tốt, tôi hỏi Liễu Long Đình xem liệu có thể giúp gì cho bà lão tội nghiệp này không?

Liễu Long Đình cúi đầu nhìn tôi, hai cánh môi nhếch lên, nhìn môi anh ta, tôi khó có thể tưởng tượng được đêm qua cái miệng xinh đẹp như vậy đã hành hạ tôi điên cuồng đến mức tôi la lên như thế nào. "Được rồi, nghe theo lời em, hơn nữa em rất cần cơ hội như vậy, tự mình thử sức đi."

Sau khi Liễu Long Đình nói điều này với tôi, anh ta quay lại và nói với bà lão rằng chúng tôi sẽ giúp bà ấy, nhưng chúng tôi sẽ không nhận bất kì một khoản thù lao nào. Nhưng điều kiện là sau khi chúng tôi giải quyết mọi chuyện trong giếng làng cho họ thì bọn họ phải tôn thờ cửu thiên nương nương. Sau đó Liễu Long Đình còn nói thêm một vài câu gì đó với bà lão, cái gì mà bọn họ chính là được cửu thiên nương nương phải xuống đây giúp đỡ dân làng.

Bà lão căn bản không phải tôi, tôi cùng Liễu Long Đình đã hợp tác như vậy, đương nhiên tôi nhận ra anh ta đang bia chuyện nhưng nếu không phải như vậy quả thực tôi cũng tin rằng anh ta là người do cửu thiên nương nương phải xuống. Bà lão nhanh chóng đồng ý với Liễu Long Đình. Miễn là hóa giải được tà ma trong giếng cho làng của họ, bảo bà huy động cả làng xây miếu thờ Cửu thiên nương nương cũng được.

Sau khi chúng tôi thương lượng xong các điều khoản, Liễu Long Đình yêu cầu bà lão đưa chúng tôi cùng trở về trên đường đi bà lão nói với ta rằng bà khi còn trẻ cũng đã từng làm thần bà vài năm, thờ một tiểu hồ ly. Lấy tên là Cửu nương, nhưng sau này không biết đã có chuyện gì xảy ra mà bà ấy không còn làm nữa, Cửu cô nương cũng không có danh tiếng làm nên không nhiều người biết đến việc này. Nhưng vì lúc nhỏ bà ấy đã là thần bà khi vừa nhìn thấy Liễu Long Đình đã biết anh ta không phải người bình thường. ở phía nam cũng có tiên gia, nhưng tên gọi khác với phương bắc, chúng ta phía bắc gọi là mã đệ tử, phương nam lại gọi là thần nữ, nhưng thực chất căn bản vẫn giống nhau, đều là giúp người khác đoán trước tương lai.

Vì nhà bà cụ sống ở một thôn trên núi nên chúng tôi phải bắt một chiếc xe chở khách. Vì quanh năm phải đi trên những con đường lầy lội nên trên xe tràn đầy bụi bẩn. Khi tôi đang nghĩ đến việc bò lên ghi thì thấy dường như Liễu Long Đình không đành lòng để tôi ngồi lên những chiếc ghế bẩn thỉu này. Anh không nói gì mà ngay lập tức ôm lấy tôi, bế ở trong lòng. Anh cứ ôm lấy tôi ngồi như vậy trong khi bản thân mình thì ngồi lên một chiếc ghế bên cạnh bà lão. Mặc dù lúc này Liễu Long Đình đã trở thành ông nhưng anh ta vẫn cao và mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú. Trên chiếc xe lúc này nhìn anh đặc biệt nổi bật.

Mặc dù lúc ngoại hình lúc nhỏ của tôi không được đẹp, nhưng vẫn tương đối dễ thương. Bà lão cạnh Liễu Long Đình không ngừng trêu chọc tôi, hỏi tôi vài câu, rồi hỏi Liễu Long Đình có phải tôi là con gái của anh ta không. Vì bà ấy có cảm giác chúng tôi nhìn không giống nhau.

Liễu Long Đình lập tức giải thích với bà lão rằng tôi giống mẹ tôi, nhưng mẹ tôi lại hôn với một ông chủ lớn, bỏ lại hai ba con chúng tôi. Nói xong anh ta còn cố tỏ ra đau lòng để lợi dụng hôn tôi. Tôi thực sự không thích bộ râu của anh ta mỗi lần đâm vào mặt tôi, trên mặt tôi đau và ngứa, anh ta bị làm sao vậy, anh ta sắp trở thành một người đàn ông trung niên thật rồi.

Sau khúc cua thứ mười tám của con đường núi, cuối cùng chúng tôi cũng đến được ngôi làng mà bà lão nói, thực ra ngôi làng cách bờ sông không xa lắm, nhưng vì phải đi rất nhiều đường núi nên có cảm giác đường xá xa xôi. Ngôi làng này có tên gọi là làng Mộc.

Bây giờ vẫn còn sớm. Bã lão đưa tôi và Liễu Long Đình đến trước giếng làng Mộc để xem. Bầu trời phía tây vẫn còn ảnh sáng mặt trời. Khi tôi và Liễu Long Đình nhìn xuống giếng. Bởi vì đây là một cái giếng cổ, nên trong giếng tối chẳng có gì khả nghị, ngoại trừ chút hơi thở xanh mướt từ đám rêu xanh bên dưới.

Liễu Long Đình liếc mắt nhìn vào trong giếng, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, bà lão thấy chúng ta hai người đều nhìn giếng mà không có biểu tình gì, sợ là không tin. Bà lại nói, bà giải thích cho chúng tôi rằng linh hồn của người phụ nữ trong giếng chỉ xuất hiện vào ban đêm để hại người. Mới sáng nay, mọi người trong thôn đã vớt được xác con trai trưởng của trưởng thôn trong giếng. Bà muốn đưa chúng tôi đến nhà thờ tổ để gặp người đã chết. Nói rằng người vừa chết còn chưa chôn cất, thi thể đang được đặt ở nhà thờ

Tôi không muốn nhìn thấy người chết, nhưng Liễu Long Đình đã đi theo bà lão đến nhà thờ tổ để xem xét. Khi anh ta đi ra, anh ta nói với ông già rằng bà ấy có thể yên tâm giao những chuyện trong giếng cho chúng tôi xử lí, nhưng muốn xử lí được chuyện này thì phải mất hai ngày. Trong hai ngày tới người dân trong làng nên đóng cửa và hương trước cửa, để những thứ trong giếng này không còn đi quyến rũ người được nữa.

Nhìn dáng vẻ không hề sợ hãi của Liễu Long Đình, tôi nghĩ chuyện này cũng không quá khó xử lý, theo thực lực của anh ta, đêm nay có thể hoàn thành, vậy sao phải trì hoãn những hai ngày.

Điều này cũng nhắc tôi nhớ lại nhiều chuyện trước kia, Liễu Long Đình luôn tìm cách để trì hoãn thời gian. Mặc dù tôi biết anh ta đang giúp tôi, nhưng đây là anh ta đang cố tình lãng phí thời gian. Anh ta luôn khiến tôi hoài nghi, rốt cục anh ta kéo dài thời gian là để làm gì?

Khi chúng tôi trở lại nhà bà lão, bà đã dặn dò người trong gia đình chuẩn bị một mâm cơm đầy đủ thịt cá để đãi chúng tôi, và bà lão cũng gọi tất cả mọi người trong làng đến để nói về yêu cầu của Liễu Long Đình đồng thời bảo họ chuẩn bị sẵn hương khói cho 2 ngày tới. Liễu Long Đình cũng giải thích với họ rằng, thực tế thì nhà nào cũng có nhưng một số vị thần sẽ bị mất quyền lực nếu họ không quanh năm. Bây giờ họ nên thắp hương, thắp nến trước cửa, đó là cúng cửa. hương cũng thân cũng không khác mấy với việc con người ăn cơm. Bụng nó thì tự động sẽ có sức để chống lại yêu ma quỷ quai muốn xâm nhập vào nhà.

Sau bữa tối, chúng tôi ngủ lại trong nhà của bà lão. Vì tôi và

Liễu Long Đình có quan hệ ba con, nên giờ chúng tôi chỉ có thể ngủ chung một phòng và cùng một giường. Tôi nhớ lại ảnh mặt thoảng kinh ngạc của Liễu Long Đình khi nhìn xuống giếng Lòng hiếu kì nổi lên, tôi hỏi Liễu Long rằng có phải anh ta đã nhìn thấy thứ gì ở trong giếng đó không? Liễu Long Đình đang đứng bên giường cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, vài ngón tay mảnh khảnh nằm cúc áo, thật nhẹ nhàng mà ủy mị, thấy tôi hỏi điều này, Liễu Long Đình cười với tôi rằng quả thực anh ta đã nhìn thấy có thứ ở trong đó. Anh ta đã biết ở trong giếng đó chứa thứ gì. “Đó là thứ gì?” Tôi đột nhiên tức giận.

Từ khi đến đây Cô Hoạch chưa từng mở miệng nói chuyện trước mặt mọi người, bây giờ trong phòng chỉ có tôi và Liễu Long Đình, anh ta lập tức tỏ ra cứng đầu, trước khi Liễu Long Đình kịp nói ra, anh ta đã trực tiếp nói ra những gì Liễu Long Đình đang nghĩ. Anh ta nói: "Đó là một con hồ ly tinh, chính là cái con hồ ly tinh mà bà lão đã thờ phụng mấy chục năm trước Hơn nữa tôi còn quen biết con hồ ly tinh

Liễu Long Đình quen biết con hồ tinh này? Tôi càng trở nên tức giận, Liễu Long Đình là người đến từ Đông Bắc, hiện tại chúng ta đang ở phía nam, anh ta làm sao có thể quen biết tiểu quái ở phía nam này chứ?

Vì vậy, tôi hỏi Liễu Long Đình rằng làm sao mà bọn họ có thể quen nhau?

Cô Hoạch định cướp lời Liễu Long Đình, nhưng Liễu Long Đình lập tức túm lấy Cô Hoạch ném ra ngoài cửa sổ, nói với anh ta rằng nếu anh ta lại vào, ngày mai anh ta sẽ biến thành | nồi súp của bà lão. Nói xong, Liễu Long Đình đóng cửa sổ đi về

phía giường của mình: "Biết thì có biết, nhưng chuyện này xảy ra đã lâu. Kỳ thực bản thân con hồ ly kia cũng không có bao nhiêu ma lực, đã bị rơi xuống giếng rồi. Chính là dựa vào sự oán hận của người góa phụ bị chết kia mới có thể thi triển pháp thuật"

Anh ta nói nếu chúng ta muốn xử lý cô ta ngay, thì chúng ta có thể xử lí mọi chuyện trong tối nay, nhưng anh ta muốn tôi trải nghiệm thử sức mạnh ma thuật mà đức tin đã mang lại cho tôi. Hai ngày này, những người dân ở đây sẽ thờ phụng cho tôi, chờ qua hai ngày nữa anh ta sẽ hỗ trợ tối và để tôi đối phó với con quái vật trong giếng."

Mà lúc này, xem ra Liễu Long Đình tuy rằng biết hồ ly, nhưng luôn tránh né nói tên của cô ta, luôn miệng gọi là tiểu quái, tiểu hồ ly. Nếu lời anh ta nói là thật, thì bạn cũ lâu ngày gặp lại nhau không phải nên là nhớ nhung nước mắt lưng tròng | hay sao?

Không thể nào mà tinh linh hồ ly này và Liễu Long Đình lại quen biết nhau sau khi anh ta gặp tôi. Chắc hẳn bọn họ biết | nhau là trước khi anh ta gặp tôi. Liễu Long Đình từng là người

sống vô cùng phóng khoáng, buông thả. Tôi chỉ muốn hỏi Liễu | Long Đình rằng liệu anh ta và con hồ ly kia có gian tình với | nhau hay không. Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì tiếng hét chói tại từ ngoài cửa sổ truyền đến: "Tiểu Bạch, con hồ ly kia là bạn gái cũ của Liễu Long Đình”