Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 187: Người chết sống lại

Vốn dĩ tôi là ân cần ra mở cửa, nhưng không ngờ hai người đàn ông này lại nói tôi làm sai và yêu cầu tôi phải bù đắp. Rốt cuộc là tôi đã làm gì sai, tôi nợ họ cái gì mà bọn họ lại bắt tôi phải bù đắp?

Thấy tôi nhíu mày tức giận, đám người kia cũng có chút kinh hãi, bọn họ nhanh chóng nói cho tôi biết là bọn họ chỉ được giao nhiệm vụ đến để thông báo chuyện này, chứ vốn dĩ bọn họ cũng không muốn đến đây. Bọn họ nói thêm vài ba câu nữa sau đó nhanh chóng chạy vào thang máy đi xuống dưới.

Tâm trạng buổi sáng tôi vốn dĩ đang tốt như vậy lại bị hai tên khốn kiếp này đến quấy rầy. Sau khi đóng cửa lại, tôi quay người tức giận ngồi trên số pha, nếu không phải sợ làm phiền đến giấc ngủ của Liễu Long Đình thì tôi đã nổi giận lôi đình rồi.

Vu Anh bưng bát đi ra, nhìn thấy tôi đang tức giận thì liền hỏi tôi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Nếu trước đây không phải vì cô ta nhờ tôi và Liễu Long Đình đi gϊếŧ Tiên gia thì có lẽ tôi không bị hiểu lầm như bây giờ. Nhưng nếu tôi nói ra chuyện ấy với Vu Anh thì nhất định cô ta sẽ cho tôi là một người bụng dạ hẹp hòi, vì vậy nên tôi nói với cô ta là không có gì, chỉ là có hai người đàn ông đến nói rằng nghĩa trang trong thành phố đang gặp chuyện mà thôi.

“Nghĩa trang nào?” Vu Anh hỏi tôi.

Hai người vừa nãy nhìn thấy tôi thì sợ hãi, không giải thích rõ ràng thì làm sao tôi biết đó là nghĩa trang nào, vì vậy tôi cũng không biết phải giải thích với Vu Anh như thế nào.

"Có ba nghĩa trang trong thành phố của chúng tôi, rốt cuộc nó đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đã nói chưa?"

Tôi nghe thấy vậy thì lắc đầu và nói chưa.

Sau khi nghe tôi nói, Vu Anh đột nhiên tự hỏi làm thế nào mọi người nhìn vào người bất tử như vậy lại không biết luật lệ, vì vậy cô ta bảo cô ta sẽ điều tra chuyện này, nếu có chuyện gì thật sự xảy ra thì cô ta sẽ quay lại và nói cho chúng tôi biết.

Khi Vu Anh còn sống, cô ta luôn bảo tôi làm gì thì làm, bây giờ sau khi cô ta chết thì lại chủ động giúp tôi điều tra mọi chuyện, điều này khiến tôi có chút xấu hổ, tôi nói không cần cô ta đi điều tra đầu, tôi tuỳ tiện phải một vài Tiên gia đi là được rồi.

"Vì tôi đã chọn đi theo cô, nên tôi nhất định phải làm gì đó. Đừng lo, tôi sẽ mang tin tốt về cho cô và Liễu Long Đình." Khi Vu Anh nói điều này, giọng nói của cô ta đầy chua xót, sau khi cô ta nói xong liền lập tức rời đi.

Tôi cũng bước vào nhà để xem Liễu Long Đình đã dậy chưa, nhưng khi vừa bước vào nhà tôi chợt cảm thấy bụng hơi lạnh, tôi nghĩ mình đang bị cảm nên lập tức đi kiếm quần áo để mặc vào. Nhưng khi tôi vừa bước đến tủ quần áo thì tôi cảm thấy bụng mình như muốn sôi trào, một cơn đau đớn tuyền đến từ dạ dày của tôi.

Tôi đau đớn đến nỗi không đứng dậy được, tôi liền vị vào cánh tủ quần áo rồi từ từ ngồi xuống. Tôi ngước mắt lên giường để tìm Liễu Long Đình thì thấy anh ấy từ khi nào đã hiện nguyên hình, trên giường lúc này là một con rắn màu trắng to lớn, anh ấy cúi người nằm thẳng trên giường, giống như đang giấy dụa đau đớn, chiếc chăn mỏng trên giường bị thân thể anh quần đến mức nhăn nhỏ. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net

Vào lúc này, tôi tôi gắng nhịn cơn đau bụng và nhanh chóng đứng dậy đi về phía Liễu Long Đình, nhưng khi tôi vừa định mở miệng hỏi Liễu Long Đình đang xảy ra chuyện gì, thì cảm giác sau đầu tôi có một luồng khí thổi đến. Ý thức của tôi bắt đầu rối loạn và ngã xuống giường.

Khi tôi tỉnh dậy thì tôi thấy mình đang nằm trên ghế sô pha, Liễu Long Đình và Vu Anh đều ở bên cạnh tôi. Thấy tôi đã tỉnh, Vu Anh bước đến gần tôi và hỏi tôi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại sao tôi lại ngất sau khi cô ta rời di?

Tôi nhìn Liễu Long Đình lúc này sắc mặt nhợt nhạt, trên môi không còn chút máu nào, anh ấy lo lắng nắm chặt tay tôi. Tôi không nhớ rõ tại sao tôi lại nhất đi, tôi chỉ nhớ mình muốn đi gặp Liễu Long Đình, sau đó nghĩ đến những chuyện tiếp theo khiến tôi vô cùng đau đầu.

Nhưng bây giờ tôi cũng không bị làm sao, tay chân vẫn hoạt động bình thường, tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó hỏi Liễu Long Đình đã ăn hết đồ ăn sáng mà tôi chuẩn bị cho anh ấy chưa.

Liễu Long Đình thấy tôi lúc này không có chuyên gì thì cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ấy dang tay ra ôm lấy tôi và ôn tồn nói với Vu Anh rằng cô ta hãy lên xe đợi chúng tôi trước.

Vu Anh biết rằng sự tồn tại của cô ta lúc này giống như một chiếc bóng đèn lớn chói lọi, vì vậy cô ta đứng dậy khỏi mép ghế sô pha, gật đầu rồi đi xuống.

Tôi cũng tò mò không biết tại sao mình lại ngất xỉu nên hỏi Liễu Long Đình, anh ấy nói với tôi rằng có thể là do thể chất của tôi không thích ứng được với nguyên thân của anh ấy nên mới ngất đi như vậy, có lẽ một thời gian sau sẽ ổn hơn thôi. Sau khi nói xong anh ấy liền lấy giày và đeo vào cho tôi.

Từ bé đến giờ ngoại trừ bà nội ra thì không có một ai đeo giày cho tôi, vì thế khi nhìn thấy anh ấy định đeo giày cho tôi thì tôi vội vàng ngăn cản và bảo tôi có thể tự đeo được.

Nhưng khi Liễu Long Đình thấy tôi tỉnh dậy có vẻ tâm trạng của anh cũng tốt hơn, anh ấy trêu tôi nói: "Chồng em giúp em xỏ giày thì có điều gì không thỏa đáng sao? Em cứ việc ngồi đó mà hưởng thụ thôi.”

Tôi còn chưa kết hôn với Liễu Long Đình mà anh ấy đột nhiên nói với tôi như vậy khiến tôi có chút xấu hổ. Liễu Long Đình hỏi tôi rằng liệu tôi có thích anh ấy không?

Vốn dĩ tôi muốn dùng chân đá văng Liễu Long Đình, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhợt như tờ giấy của anh ấy thì tôi lại không nỡ, tôi chỉ mắng anh là đồ vô sỉ sau đó đứng dậy rời đi. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net

Để đứa con trong bụng tôi chào đời thì cần phải có linh hồn. Trên đường đến nghĩa trang, Vu Anh nói với tôi rằng có điều gì đó không ổn ở nghĩa trang lớn nhất của thành phố chúng tôi và nói rằng đó là một ngôi mộ.

Mấy ngày nay ban đêm thường thấy đồ vật bên trong từ nghĩa trang phóng ra, buổi sáng ở trước bia mộ còn có mấy con thú máu me, tuy rằng không có ảnh hưởng gì lớn nhưng dù sao nó cũng rất đáng sợ. Cho nên Vu Anh nghi ngờ những người chết này muốn tồn tại nên mới từ trong lăng bay lên để ăn sự sống và tổng hợp năng lượng dương.

Nếu nó phát triển mạnh mẽ hơn thì nó sẽ bắt đầu ăn thịt người, vì vậy chúng tôi tới đây để đối phó với bọn chúng. Có lẽ sẽ bị chúng hấp thụ hết linh khí.

Vu Anh cũng biết Liễu Long Đình đã cho tôi một nửa linh khí, hơn nữa hôm nay trạng thái của anh ấy cũng hết sức khác thường, tuy rằng cô ta thường nói Liễu Long Đình không tốt, nhưng lần gặp mặt này cũng để ý Liễu Long Đình một chút.

Mà bản thân tôi cũng biết nguyên nhân chính dẫn đến hôm nay Liễu Long Đình tinh thần không tốt là do anh ấy cho tôi một nửa linh khí, đêm qua chúng tôi cùng nhau trải qua bao lâu, linh khí của anh ấy đã bị đứa nhỏ trong bụng tôi hấp thu gần hết rồi.

Nghĩ đến đây, tôi liền sờ sờ vào bụng của mình, bây giờ tính theo thời gian của một đứa trẻ bình thường thì nó cũng đã được năm tháng rồi, đây chỉ làhoai-thai-mang-xa-thai-ran-187-0hoai-thai-mang-xa-thai-ran-187-1

hoai-thai-mang-xa-thai-ran-187-2