Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 104: Ba ngàn thủy quân

"Chúng ta lại gặp mặt." Một giọng nam quen thuộc vang lên. Tôi ngước mắt nhìn về phía giọng nói thì thấy một gương mặt như được điêu khắc từ ngọc xuất hiện trước mắt tôi. Đúng như tôi đoán, quả nhiên là Thần Sông. “Sao anh lại ở đây?" Tôi tò mò hỏi Thần Sông. Thần Sông vung tay áo lên, chiếc kiệu lập tức bay lên trời. "Ta vô tình đi ngang qua nơi này, thấy em bị người đuổi theo nên thuận tay mang em lên đây. Sao vây? Tiểu mỹ nhân gặp chuyện gì à? Sao lại bị một đám người đuổi theo như vậy?"

Được gặp Thần Sông, trong lòng tôi rất vui sướиɠ. Có Thần Sông thì tôi không sợ con Hổ Tiên cùa nhà tên mập kia nữa!

Bây giờ Thần Sông là nam nhi, hôm nay cũng ăn mặc rất thoải mái, nửa mái tóc được búi lên bằng bạch ngọc quan, khoác trường bào màu ngà voi ôm trọn thân thể cao lớn, trước ngực thêu hình gợn sóng và mặt trăng, deo vòng cổ, châu ngọc leng keng, mấy chiếc dai lưng màu vàng sáng ôm trọn vòng eo thon nhỏ, dưoi chân mang đôi giày bạc cổ ngắn, làm tôn lên khí chất như tiên của anh ta. Tuy nhiên bây giờ Thắn Sông ôm tôi trong hình dạng nam nhi này khiến tôi hơi xấu hổ, hơi đẩy anh ta ra, hỏi anh ta có thể cho tôi ngối xuống được không.

Có lẽ thấy tôi ngượng ngùng nên Thần Sông thuận tay cầm chiếc tẩu thuốc bằng ngọc đặt trên bàn, gid lên cho một người hầu châm lửa, nhưng cánh tay còn lại của anh ta vẫn ôm vai tôi, không chịu buông tay ra là còn càng sát lại gần mặt tôi, cười tùm tìm kể bên tai tôi hỏi: “Sao vậy? Em then thùng à?" "Anh mới thẹn thùng!" Tôi quay mặt đi. Lúc nói chuyện, anh ta cứ hà hơi vào tai tôi rất ngửa, quà thực là yêu tinh trời sinh.

Thấy tôi ngây thơ như vậy, Thần Sông nhất thời ngửa đầu cười phá lên, giớ tay lên vuốt lên mặt một phát, sau đó bỏ tay ra, đặt lên vai tôi nói: “Vậy thì em nhìn ta đi, ta có đẹp không?"

Tôi quay sang nhìn Thần Sông, lúc này anh ta đã biến thành nữ nhi thân, mái tóc dài xõa tung sau lưng, không hề trang sức châu ngọc, nhưng lớp trang điểm trên mặt dày hơn một chút, đôi mắt quyến rũ hẹp dài, đôi môi đỏ au mểm mại, giữa ấn đường là not chu sa tô điểm cho gương mặt càng lộng lẫy hơn. Tôi gật đầu, bị sắc đẹp của Thần Sông chinh phục, nhất thời không nói được một câu nào.

Thần Sông cũng biết lúc này tôi đang say mê trong sắc đẹp của cô ta nên ngậm điều thuốc rít một hơi, cui đầu kể sát mặt tôi, nhìn thằng vào đôi mắt tôi, đôi môi đỏ au ướŧ áŧ dán sát vào môi tôi, đưa làn khói trong miệng cô ta vào miệng tôi.

Lúc này trong mắt tôi chì có sắc đẹp khuynh thành của Thần Sông, nào còn có thứ khác. Thần Sông thầy tôi bị truyền khói vào miệng mà không có phản ứng nên nhất thời không vui, bỗng nhiên cắn lên môi tôi như trừng phạt, sau đó ngậm môi tôi kéo ra ngoài. Lúc buông ra, cảnh môi bắn trở về, cảm giác đau đớn khiến tôi chợt tỉnh táo lại, không cần thận nuốt hết khói vào cổ họng, khiến tôi bị sắc nên họ khan liên tục, trông rất chật vật.

Thấy tôi như vậy, Thần Sông không nhịn được nờ nụ cười, vỗ về lên lưng tôi, cười khẽ nói: "Xem em bị ta mê hoặc đến mức ngây ngốc kia, thật là vừa đáng thương vừa đáng yêu. Ta thật muốn giành lại em từ chỗ Liễu Tiên. Nói rồi, Thần Sông lại hỏi tôi: "Đúng rồi, em còn chưa nói cho ta biết tại sao đám người kia lại đuổi theo em dâu."

Bây giờ Thần Sông biến thành một người phụ nữ xinh đẹp. Một người xinh đẹp như vậy ôm tôi, ban đầu tôi còn hơi bài xích, nhưng sau khi quen rối thì cảm giác giống như có bạn thân thôi, cho nên tôi kể lại cho Thần Sông nghe tôi bị gà cho tên Vương mập kia như thế nào, hơn nữa nói Liễu Long Đình đã bị thương trở về núi Trường Bạch, lúc anh ấy sắp đi, thuộc hạ của anh ấy kêu tôi mấy ngày nay nên cần thận một chút.

Nghe thấy cảnh ngộ của tôi mấy ngày nay, Thần Sông lập tức đau lòng nhìn tôi, vuốt ve mái tóc tôi rồi nói: "Đúng là làm khổ bé yêu của ta. Chuyện này ta nhất định sẽ giúp em. Tuy nhiên pháp lực của ta chỉ có ở gần nước thì mới thi triển được, bây giờ em còn ai có thể dùng được không?

Tôi gật đầu: “Có, còn Phượng Tổ Thiên, một Thượng Phương Tiên, cũng là tiên gia của tôi." “Phượng Tổ Thiên?" Thần Sông kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi gật đầu, hỏi Thần Sông: "Sao vậy? Thần Sông quen Phượng Tổ Thiên à?"

Thần Sông nhất thời bật cười: "Đâu chỉ là quen biết, trước kia chúng ta còn từng là anh em uống rượu chung với nhau cd. Tuy nhiên cậu ta làm Thượng Phương Tiên của em thì chắc là cũng chẳng có bản linh gì đâu nhỉ. Tiên pháp của cậu ta dùng trên trời thì còn được, chứ xuống trần gian, cậu ta chang làm được gi cà,"

Tôi cười xấu hổ, khen ngợi Phượng Tố Thiên vẫn rất thông minh, dù sao cũng là tiên ở trên trời xuống trán

Thần Sông lại ngậm tẩu thuốc, cười nói với tôi: "Thế này đi, em liên lạc với Phượng Tố Thiên, kêu cậu ta biển thành em, du con hổ trong nhà Vương Từ Quý ra bờ sông. Chỉ cần chúng đến bờ sông thì ta sẽ có cách đối phó với chúng. Xem ra sau này trong sông lại có thể một con ma da nữa rồi."

Thực ra tôi cũng không muốn gϊếŧ Hồ Tiên. Nhưng nếu không gϊếŧ nó thì có lẽ sau này người chết sẽ là tôi.

Tôi gọi điện cho Phương Tổ Thiên, truyền đạt lại lời nói của Thần Sông cho anh ta, muốn anh ta biển thành tôi du Hồ Tiên nhà Vương Tứ Quý ra bờ sông. Chỉ cần ra bờ sông thì chúng ta có thể đối phó với hắn. Ban đầu Phượng Tố Thiên còn trách tôi không nói một tiếng rời đi, làm hại anh ta tìm thật lâu. Nhưng bây giờ nghe nói có cách đối phó với Hồ Tiên, anh ta lập tức hỏi tôi có phải là tìm Thần Sông nhờ giúp đỡ không? Tôi bảo đúng vậy.

Phượng Tổ Thiên nói xấu Thần Sông mấy câu, sau đó hỏi tôi cần du con Hổ Tiên tới con sông nào? Tôi nói cho Phượng Tổ Thiên biết hết những gì cần chủ ý, Phượng Tổ Thiên đồng ý sảng khoái, cúp điện thoại rối di làm theo những gì tôi nói. Thần Sông cũng dẫn tôi tới con sông mà chúng tôi đã hẹn trước, sau đó Thần Sông kêu đảm người hầu dặt kiệu ở giữa mặt sông, chờ Phượng Tổ Thiên dụ Hồ Tiên tới đây.

Bấy giờ lớp băng trên mặt sông mới vừa tan chảy, trên mặt nước vẫn còn mành băng. Thần Sông nắm nghiêng bên cạnh tôi, hơn nữa cũng kéo tôi tựa vào lòng cô ta. Lúc này cô ta biến thành con gái, tính cách cũng tương tự như con gái, bắt đầu tám chuyện, hỏi tôi rằng Phượng Tố Thiên sau đi theo tôi thì trông như thế nào, sau đó lại hỏi tôi Liễu Long Đình đối xử với tôi tốt không, tóm lại là hòi đủ thứ. Đến sau này, nghe tôi bảo Liễu Long Đình cần tro về núi Trường Bạch một đoạn thời gian rồi mới quay lại, cô ta bảo tôi chờ cô ta xử lý Hổ Tiên xong thì sẽ cùng tôi về nhà ở mấy ngày. Đương nhiên tôi rất hoan nghênh, chứ đề mình tôi với Phượng Tổ Thiện ở nhà thì sẽ rất ngượng nghịu, bây giờ có thêm Thần Sông, ba người chúng tôi có thể đánh bài.

Còn chưa đối phó với Hồ Tiên mà tôi với Thần Sông đã bắt đầu thảo luận sau khi tới nhà tôi, không có Liễu Long Đình ở nhà thì chúng tôi nên chdi như thế nào. Trong lúc đang trò chuyện hăng say, tôi bỗng nghe thấy Phượng Tố Thiên kêu tôi, tôi quay ra nhìn thì thấy lúc Phưong Tổ Thiên đã biến thành tôi, còn mặc quần áo của tôi, đang vẫy tay về phía trong sông.

Không lâu sau, tôi thấy một đám người đuổi theo sau lưng anh ta. Tôi quay sang hỏi Thần Sông nằm sau lưng tôi: "Chi Lạc, bây giờ Hồ Tiên kia đã bị Phượng Tố Thiên dẫn tới đây, chúng ta phải đối phó với họ như thế nào?"

Thần Sông không hề hoang mang, đưa tẩu thuốc cho tôi bảo tôi cẩm giúp cô ta, sau đó cô ta mới ngồi dậy, lưng thằng tắp, thoạt nhìn không còn chút dáng vẻ lười biếng nào như vừa rồi, ngón cái và ngón giữa chụm lại đặt trước ngực, môi đỏ khẽ mở như đang đọc chủ ngữ, cuối cùng nói thành tiếng: "Ba ngàn thủy quân, lập tức nghe lệnh, mau chóng ra đây gặp ta!"

Ngay khi Thần Sông vừa dứt lời, cơn gió mạnh mẽ thổi qua từ bốn phương tám hướng, thổi bay cà rèm kiệu của chúng tôi. Mặt sông bắt đầu lõm xuống thành một lốc xoáy lớn, sâu không thấy đáy, một đám người nhỏ xíu đen thui chui ra từ lốc xoáy đó, bò về phía bờ sông...