Chẳng trách lại điêu khắc trong tư thế này. Nhưng sao nhà Tần Tường lại cúng thứ này? Tôi giơ tay lên hỏi con rắn trắng quấn trên tay tôi.
Rắn trắng khẽ ngóc đầu lên, lười biếng nói: “Trước kia Ngũ Thông Thần là một loại quỷ thần thông thường ở phương nam, do một cặp anh trai em gái ruột thông da^ʍ, bị gϊếŧ chết nên biến thành ma quái. Có thể nói chúng đáp ứng yêu cầu của mọi người nên được cúng ở khắp nơi, nhưng cúng thần đều cần hồi báo, thần thỏa mãn ước nguyện của con người, con người cũng phải báo đáp tương xứng, nhất là loại thần không có trong thần phổ mà chỉ được dân gian cúng dường này. Cúng chúng sẽ có hiệu quả rất nhanh, nhưng cũng đòi thù lao rất nhiều. Em gái của cậu nhóc này không phải bị chó ăn thịt, mà là bị Ngũ Thông Thần nuốt chửng”
Liễu Long Đình cũng giấu cả giọng nói của mình nên chỉ có mình tôi với Phượng Tố Thiên nghe được lời nói của anh ấy. Tần Tường thấy tôi tự dưng nói chuyện, bèn hỏi tôi: “Chị đang nói chuyện với ai vậy?"
Tôi nhìn con chó lông vàng già ngồi bên cạnh, con chó nhìn tôi bằng ánh mắt van nài, như đang hy vọng tôi có thể giúp gia đình này.
“Chị của cậu đang nói chuyện với con rắn kia, con rắn nói em gái cậu không phải bị chó nhà cậu ăn thịt, mà là bị tà thần hại chết." Phượng Tố Thiên cướp lời giải thích với Tần Tường.
Tôi sợ Tần Tường không hiểu nên nói thêm: “Vừa rồi chị nói chuyện với tiên gia, tiên gia của chị là rắn trắng, chị hỏi em, nhà em cúng bức tượng này từ khi nào?"
Dù gì cũng là Tần Tường tìm tôi muốn xem chuyện. Tôi nói tiên gia của tôi là con rắn, cậu ấy cũng không lộ vẻ khó tin, ừ một tiếng rồi đáp: “Em không biết. Trước kia em đã thấy pho tượng này ở đây, ba mẹ em chưa bao giờ cho phép em vào nơi này.” Tần Tường nói rồi nhìn con chó trên mặt đất, lại hỏi tôi: “Em gái em thật sự không phải bị Milu ăn thịt hả?"
Tôi lắc đầu, nói không phải. Đúng lúc này, tiếng còi ô tô vang lên dưới lầu. Tần Tường chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhanh chóng quay lại nói ba mẹ cậu ấy đã quay lại, kích động hỏi chúng tôi nên làm gì bây giờ?
Nơi này là nhà Tần Tường, vậy mà cậu ấy cứ như ăn trộm trong nhà mình. Liễu Long Đình nói: “Nói rõ đi, kêu ba mẹ cậu ta vào đây nói rõ ràng chuyện này. Nếu thứ này không diệt trừ thì sau này nhà họ sẽ còn có người chết."
Tôi truyền đạt lời nói của Liễu Long Đình cho Tần Tường. Mặc dù Tần Tường sợ ba mẹ mình, nhưng dù sao cũng là người thân của mình, cho nên cậu ấy gật đầu, xuống lầu kêu ba mẹ mình lên đây. Con chó thấy vậy thì cũng đi cùng Tân Tường.
Sau đó, dưới lầu vang lên tiếng quát mắng tức giận, một lát sau, một người đàn ông bụng phệ cùng một người phụ nữ trung niên ăn mặc tươm tất dẫn Tần Tường lên lầu, sắc mặt rất khó coi, lập tức mắng tôi với Phượng Tổ Thiên té tát: “Các người lừa con trai tôi đúng không? Chuyện nhà tôi không cần các người quan tâm! Mau ra ngoài cho tôi! Coi chừng tôi báo cảnh sát đấy!" Tôi nhất thời không kịp phản ứng,
Phượng Tố Thiên mặt dày, không quan tâm người ta mắng khó nghe cỡ nào, anh ta trực tiếp giơ pho tượng Ngũ Thông Thần lên, mắng lại còn khó nghe hơn: “Nhìn xem vợ chồng ông là cái thứ gì này! Cúng thứ da^ʍ tà này, chết một đứa con gái còn chưa đủ mà còn muốn đổ cho con trai mình nữa hả? Muốn hại chết con trai mình chứ gì? Sao trên thế giới lại có thứ lòng lang dạ sói như các người nhỉ? Thứ quái quỷ này mà không giải quyết thì sớm muộn gì cả nhà ông cũng sẽ chết hết!"
Phượng Tổ Thiên thật sự độc miệng. Tôi vốn cho rằng anh ta nói vậy thì chúng tôi nhất định sẽ đánh nhau, nhưng tôi không ngờ hai vợ chồng này lại bị Phượng Tổ Thiên mắng cho sửng sốt, sau đó người phụ nữ rơi nước mắt, ôm đầu Tần Tường nói: “Đều là cốt nhục của tôi, tôi nỡ lòng nào hại chết con trai cưng của tôi? Vợ chồng chúng tôi cũng hết cách rồi, con gái út của chúng tôi đã chết, chúng tôi không còn đường quay đầu."
Nói rồi, bà ta bỗng bật khóc, ba của Tần Tường thì còn tỉnh táo, thấy tôi với Phượng Tổ Thiên còn trẻ nên không tin chúng tôi, bắt đầu thử thăm dò: “Cô cậu là ai? Đến từ đâu?"
Tôi nói tôi là đệ tử xuất mã, Phượng Tổ Thiên còn không quên chém gió, nói nhà tôi cúng Ngọc Hoàng Đại Đế Vương Mẫu Nương Nương gì gì đó, nhân tiện nói luôn địa chỉ nhà tôi. Có điều khi biết địa chỉ nhà tôi, người đàn ông này có vẻ biết tôi, bèn hỏi: “Cô họ Bạch đúng không? Nhà cúng Liễu Tiên chứ gì?”
Tôi không rõ tại sao ông ta lại biết tôi, cho nên gật đầu, hỏi tại sao ông ấy lại biết? Còn Phượng Tố Thiên nghe người đàn ông này chỉ nói tới Liễu Long Đình chứ không nói tới anh ta thì lập tức biến thành đứa trẻ bị ghẻ lạnh, nói rằng anh ta cũng là tiên gia của tôi, gọi là Phượng Tiên. Dù sao bây giờ Phượng Tố Thiên cũng hiện hình nên người đàn ông này không để ý tới anh ta, biết được thân phận của tôi thì bình tĩnh lại, bắt đầu kể cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện.
"Thực ra tôi đã sớm biết con gái tôi bị Ngũ Thông Thần này ăn mất. Nhưng Ngũ Thông Thần đã thao túng tung tích của cả nhà tôi, lúc trước tôi cũng từng muốn mời đệ tử xuất mã với tiên gia mời Ngũ Thông Thần rời đi, nhưng sau khi bị Ngũ Thông Thần biết, tôi và vợ đều bị trừng phạt. Còn trừng phạt kiểu gì thì tôi sẽ không nói cho cô cậu biết. Tôi sợ Ngũ Thông Thần sẽ lại hại Tần Tường nên đã đuổi thằng bé ra khỏi nhà, hy vọng nó có thể sống sót.
Nói xong, người đàn ông ngẩng đầu lên: “Tiên cô, tôi cũng chú ý tới lĩnh vực của các cô, biết cô mới làm đệ tử xuất mã không lâu, bên ngoài đồn rằng cô có chút bản lĩnh, bây giờ tôi cũng đã nói với cô rồi. Nếu cô có thể mời Ngũ Thông Thần này rời đi, cứu cả nhà tôi thì các cô muốn bao nhiêu tiền cũng được. Nếu các cô không làm được, Ngũ Thông Thần biết tôi mời người khác đuổi nó đi thì nhà tôi chắc chắn sẽ có người chết."
Người đàn ông đã nói rất rõ ràng, chính là ông ta đã ngả bài với chúng tôi rồi, chúng tôi nhận đơn này thì kiểu gì cũng phải làm xong, không thì nhà họ sẽ có người chết.
Tôi nhìn pho tượng không thể nói trong tay Phượng Tố Thiên, cũng không biết nên làm sao bây giờ. Liễu Long Đình nói rằng kêu Nhạc Thiên Hương nhập vào người, Ngũ Thông Thần này là ma, trao đổi với chúng bằng ma thì sẽ tiện hơn. Tôi gật đầu, mời Nhạc Thiên Hương nhập vào người. Nhạc Thiên Hương vừa nhập vào thì tôi cảm thấy thân thể trở nên nhẹ bằng, trong căn phòng vốn chỉ có năm người, bỗng nhiên xuất hiện thêm hai người một nam một nữ đều có ngoại hình dữ tợn. Người đàn ông có gương mặt rất giống khỉ phản tổ, còn người phụ nữ cũng không xinh đẹp, bị sứt môi, mắt bên lớn bên nhỏ. Ngoại hình của họ nhất thời khiến tôi nhớ tới quái vật dị dạng trong bộ phim kinh dị “Wrong Turn". Hai anh em này đều rất đáng sợ, trông rất giống loại quái vật đó.
"Đừng hòng đuổi bọn ta đi! Bọn ta sẽ không đi! Bọn ta muốn gϊếŧ chết cả nhà này, gϊếŧ chết cả nhà chúng!"
Nghe hai thứ này càn quấy như vậy, Nhạc Thiên Hương cũng không sợ hãi, nói chuyện với Ngũ Thông Thần bằng giọng của mình: “Các người không đi thì không sợ chúng ta đánh cho các người hồn phi phách tán à? Chủ nhân của ta cúng ba vị tiên gia, một vị là tam công tử của nhà họ Liễu vùng Đông Bắc, vị thứ hai là Thượng Phương Tiên trên chín tầng trời, vị thứ ba là thượng thần Thần Sông Lạc Thủy, không cần biết các người ở trên trời hay dưới mặt đất, đều có thể tóm cổ các người."
Tiên gia đấu pháp cũng phải so sánh đẳng cấp như con người, nếu đối phương không sợ thì mới bắt đầu ra tay đấu pháp. Hai Ngũ Thông Thần kia nghe Nhạc Thiên Hương nói xong thì suy tư một hồi, sau đó mắng: “Mẹ kiếp, sao hai tên chết tiệt kia lại mời được nhân vật lớn như vậy tới đối phó với chúng ta?"
Nhưng mắng sau, chúng lại ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Muốn bọn ta đi thì cũng đơn giản thôi, nhà này còn nợ bọn ta một cái mạng. Năm đó anh em bọn ta đã cứu mạng họ, họ hứa hẹn sẽ cúng bọn ta đến khi chết già. Anh em bọn ta chăm chỉ phù hộ cho họ thăng quan phát tài, nay muốn bọn ta rời đi thì phải trả lại một cái mạng cho chúng ta từ đám người này, nếu không trả, dù là Thiên Đế trên trời cũng đừng hòng bắt bọn ta đi!”