Đế Sư Xuất Sơn

Chương 402

Diệp Phùng rời đi không có chút lưu luyến nào mặc cho Hạng Tư Huấn vẫn nhìn anh chăm chú.

Nhìn bóng lưng của anh, khuôn mặt Hạng Tư Huấn trở nên lạnh lẽo.

Tài sản của nhà họ Thẩm có sức cám dỗ to lớn như vậy, ông vốn nghĩ rằng Diệp Phùng sẽ đồng ý.

Nhưng không ngờ rằng anh lại ra đi một cách dứt khoát như vậy.

“Ông chủ…”

Lúc này, một người làm của nhà họ Hạng đi tới, cẩn thận từng li từng tí nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Hạng Tư Huấn sắc mặt u ám, đột nhiên ông ta nói: “Nhạc Trọng Bính đang ở đâu?”

Nghe thấy cái tên này, người làm đột nhiên sửng sốt: “Ông chủ, cái chết của đại thiếu gia không khỏi có liên quan đến người tên Nhạc Trọng Bính này.”

“Dù sao thì lúc đầu chính ông ta đích thân tiếp cận Thẩm Tuyết Lan, còn nói muốn hạ thủ với đại thiếu gia.”

“Hừ. Chuyện này có liên quan gì?”

Giọng điệu của Hạng Tư Huấn vô cùng lạnh lùng, giống như một con thủ máu lạnh, không có một chút tình cảm nào.

“Thứ vô dụng cho đến chết cũng không đem lại lợi ích gì cho nhà họ Hạng, chết cũng tốt, để lão phu khỏi thấy phiền.”

Giọng nói tàn nhẫn như vậy khiến những người trong nhà họ Hạng ở xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh.

“Tôi còn tưởng rằng thông qua thứ vô dụng này có thể tạo quan hệ tốt với Diệp Phùng, nhưng anh ta lại là người bướng bỉnh như vậy, không trách được lão phu.”

“Nhưng … ông chủ, mục đích Nhạc Trọng Binh đối phó với đại thiếu gia là để trả thù Diệp Phùng, nhưng dù sao thì Diệp Phùng cũng vừa giúp chúng ta thoát khỏi Thẩm Tuyết Lan, bây giờ chúng ta quay đầu lại đi hợp tác với Nhạc Trọng Bính, việc này có hơi…”

Hạng Tư Huấn hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Diệp Phùng rời đi, mới chậm rãi nói: “Không phải là nhà họ Hạng lấy oán trả ơn, là Diệp Phùng không cần thể diện.”

“Người có thể giúp nhà họ Xiang đạt được những thành tựu to lớn về sau mới là bạn bè của chúng ta.”

Lúc này, Diệp Phùng đã đi tới chân núi, hoàn toàn không biết ý nghĩ của Hạng Tư Huấn, nhìn những người xung quanh một vòng, anh mỉm cười, sau đó nói: “Mọi người cũng tự mình trở về đi thôi.”

Sau đó đột nhiên nhìn thoáng qua Trương Thành Quân và Đào Thiên Linh bên cạnh đang nắm tay nhau, trên mặt nở một nụ cười quái dị, nhìn Trương Thành Quân: “Tiểu tử được lắm, nhanh như vậy đã ôm được mỹ nhân về nhà rồi sao?”

“Thì ra tôi đi cả ngàn dặm xa xôi chính là để đưa dâu.”

Khuôn mặt của Đào Thiên t Linh đột nhiên đỏ lên, lườm anh một cái: “Anh Diệp, anh đang nói cái gì vậy, đáng ghét.”

Nhìn điệu bộ giống cô con gái nhỏ, Diệp Phùng cười thầm: “Ôi, cô gái nhỏ biết xấu hổ rồi haha …”

Sau đó, anh nghiệm mặt nhìn Trương Thành Quân: “Tôi có thể giao Thiến Thiến cho cậu. Nhưng nếu cậu dám bắt nạt cô ấy, tôi tuyệt đối không buông tha cậu.”

Trương Thành Quân cười khổ:

“Làm sao tôi dám bắt nạt cô ấy chứ, chỉ cần cô ấy không bắt nạt tôi thì tôi đã tạ ơn trời đất rồi.”

Nghe xong lời này, đôi mắt đẹp của Đào Thiên Linh trừng một cái: “Nghe anh nói như vậy có vẻ rất uất ức nha…”

Trương Thành Quân lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Không dám.”

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của hai người, Diệp Phùng cảm thấy vui vẻ. Một người là anh em tốt của mình, một người là Đào Thiên Linh mà anh coi như em gái. Nếu hai người có thể ở bên nhau, Diệp Phùng cũng sẽ gửi lời chúc tốt đẹp nhất.

Lúc này, anh đột nhiên nhớ đến điều gì đó, lớn tiếng nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện.”

Những người chuẩn bị rời đi bỗng nhiên khựng lại.

Diệp Phùng nhìn La Bằng đang im lặng đứng ở một bên, khóe miệng khẽ nhếch: “Sau mười ngày nữa chính là ngày hoàng dao.”

“Đến lúc đó, tôi sẽ chính thức nhận La Bằng làm đệ tử thân truyền thứ 100 của tôi ở đế đô. Đến lúc đó, mong mọi người nể mặt ghé qua.”

Khi nghe thấy điều này, tất cả mọi người lập tức giật mình.

Đặc biệt là Tổng Chính Đăng và Thiết Chinh Nhạc, ánh mắt đều đổ dồn vào La Bằng, mặt La Bằng lập tức đỏ bừng.

Là đồ đệ của để sư, bọn họ biết rõ đệ tử thân truyền là như thế nào, hơn nữa sư phụ đã không nhận đệ tử từ năm năm trước, đột nhiên lại thu nhận đệ tử, người này có gì đặc biệt hơn người mà có thể khiến sư phụ đặc biệt đối đãi như thế.

Nhưng mà bọn họ cũng không quá nghi hoặc, ngược lại là cảm thấy vui vẻ, tuy rằng đệ tử của để sự có khắp thiên hạ, nhưng nếu được xem là người một nhà thì phải là đệ tử thân truyền.

“He he, thằng nhóc này được lắm, không ngờ rằng tôi lại có thêm một sư đệ nữa.”

Thiết Chinh Nhạc cười ha ha đấm cho La Bằng một quyền và nói với Diệp Phùng: “Sư phụ, con sẽ lập tức quay lại thông báo cho những huynh đệ khác. Sư phụ thu nhận đồ đệ là một chuyện quan trọng. Mọi người nhất định phải dén.”

“Đúng vậy, phải đến, các huynh đệ, sư huynh đệ còn chưa có dịp nào tụ họp, chu bằng nhân dịp này tụ họp một lần đi.”

Tổng Chính Đăng trả lời.

Diệp Phùng cười tủm tỉm gật đầu, đây cũng chính là ý muốn của anh.

Thừa dịp thu nhận đệ tử triệu tập đệ tử của mình đến, cũng để cho những người có dụng tâm khác trông thấy, hai chữ để sư này của anh rốt cuộc có bao nhiêu sức nặng.

Trương Thành Quân và Hồ Văn Long ở một bên cũng tươi cười đáp lại: “Đế sư lại có thêm một đệ tử nữa thật là đáng mừng. Mười ngày nữa chúng tôi nhất định sẽ mang lễ vật hậu hĩnh đến.”

Sau một hồi tán gẫu, mọi người lần lượt rời đi, Lục Bình và một nhà họ Diệp đi đến để đồ.

Sau đó, mười ngày sau, tin tức để sư thu nhận đồ đệ mới truyền khắp thiên triều.

Vô số đệ tử của đế sư tất cả đều vui mừng, trời nam biển bắc, đã vô cùng nóng lòng muốn lập tức lên đường.

Rất nhiều thế lực lớn trong và ngoài nước cũng đã hướng tầm mắt về để đô.

Họ luôn rất tò mò về vị để sư nổi tiếng này.

Tất cả mọi người đều biết đệ tử của đế sư trải khắp thiên hạ, nhưng chính xác có bao nhiêu người, bọn họ làm những việc gì thì thật sự không biết rõ ràng.

Có lẽ thông qua lần này, bọn họ sẽ có thể biết được để sư Diệp Phùng đến cùng có bao nhiêu năng lượng.

Trong một khoảng sân tử hợp viện vắng vẻ ở vùng ngoại ô phía Nam, một ông già đầy tinh thần nhìn cây lê đang nở hoa ngoài cửa sổ, nhẹ nói: “Tin tức chính xác chứ?”

Phía sau, một giọng nói cung kính vang lên: “Khởi bẩm Nguyên soái, tin tức đã được xác nhận.” “Thái độ của các bên như thế nào?”

“Không ít thế lực trong và ngoài nước đang để mắt tới. Dù sao thì từ trước đến nay đây là lần đầu tiên các đệ tử của đế sư tụ họp lại.”

“Vị trong chính quyền kia thậm chí còn chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, bởi vì không ai biết Diệp Phùng muốn làm gì mà gióng trống khua chiêng như thế.”

“Ha ha……”

“Lão già kia lại cẩn thận như vậy sao…”

Lão già cười nhẹ, sau đó chậm rãi xoay người, lộ ra một bên má già nua nhưng vô cùng nghiêm nghị, người này chính là Nguyên soái của binh mã thiên triều Nhạc Trọng Bính.

“Chuyện để sư thu nhận đồ đệ vui vẻ như vậy, lão phu sao có thể không biểu đạt chút thành ý?”

Mặc dù Nhạc Trọng Bính đang tươi cười, nhưng sâu trong đôi mắt ông ta lại hiện lên vẻ nham hiểm: “Ha ha, Diệp Phùng, một Hạng Thiếu Quân đã chết, chỉ là món khai vị mà thôi…”

“Mười ngày sau, lão phu còn có một món quà lớn muốn tặng…”