Đế Sư Xuất Sơn

Chương 351: Công tử bột của Nhà họ Hạng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người phụ nữ nhìn thấy một loạt Rolls-Royce xa hoa, vốn dĩ đang dương dương đắc ý với xe của mình, trong nháy mắt tựa như viên trân châu lại thành sắt vụ, lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé.

“Làm sao? Còn không dẫn đường sao? Không phải đợi tôi đến thông tắc bồn cầu cho cô sao?"

Diệp Phùng nhàn nhạt nói ra những lời đã nghe thấy từ người phụ nữ này, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch!

Xong rồi!

Cái người này đang tức giận! Có phải anh muốn đối phó với cô ta không? Có thể dùng một loạt Rolls-Royce để đón người, thân phận địa vị tôn quý như vậy! Làm sao hạng người như cô ta có thể trêu chọc nổi chứ!

Càng nghĩ càng sợ hãi, toàn thân không nhịn được run rẩy, đột nhiên nhìn thấy Diệp Phùng phủi trên người cô ta một chút, lập tức bị hù dọa, xe cũng không cần, chạy ra ngoài, trong nháy mắt, bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu.

Nhìn thấy bộ dáng kia của cô ta, Diệp Phùng cạn lời lắc đầu, xã hội này, xưa nay không ít người yếu sợ mạnh mà!

Không để ý đến người phụ nữ đó nữa, Diệp Phùng nói với Hạng Thiếu Quân: “Anh cả, chúng ta đi thôi!”

"Chờ một chút!"

Đúng lúc này, một loạt âm thanh không hài lòng vang lên, sau đó, một loạt người hung hăng tràn vào, nói to, bá đạo xua đuổi đám người đang vây xem!

"Nhìn cái gì vậy! Cút đi!"

“Đều cút nhanh lên, nếu không ông đây sẽ gϊếŧ chết các người!”

Đám người lập tức giải tán, chỉ còn lại mấy người Diệp Phùng.

Cầm đầu, là một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt cao ngạo, nhìn thấy Hạng Thiếu Quân, khinh thường nói: “Ôi! Đây không phải là cậu cả nhà họ Hạng của chúng ta sao? Làm sao lại trở thành bộ dạng như này! Chậc chậc, cái mùi từ trên người bốc ra, mới chui ra từ trong hố rác sao?"

"Haha..."

Mấy người tới theo nhất thời cười vang, trong mắt tràn ngập trào phúng!

Hạng Thiếu Quân sắc mặt hết sức khó coi nhìn thấy người đàn ông này, sau đó nói khẽ với Diệp Phùng: “Diệp Phùng, tên mất dạy này chính là con trai của người phụ nữ kia, Hạng Bân!"

Không sai, ở trong mắt Hạng Thiếu Quân, người ba mình yêu thương, chỉ có thể là người phụ nữ kia!

Diệp Phùng nhìn anh ta một chút, nhìn thái độ lúc này của anh ta là biết, Hạng Thiếu Quân mấy năm này ở Nhà họ Hạng, khó khăn như nào!

Nhưng mà bây giờ, mình đã tới đây, vậy dĩ nhiên sẽ thay Hạng Thiếu Quân, lấy lại những thứ thuộc về anh ấy, lấy lại tất cả!

"Anh cả, chúng ta đi trước đi!”

Diệp Phùng không để ý đến Hạng Bân, nhìn Hạng Thiếu Quân rồi nhàn nhạt mở miệng nói.

"Dừng lại!"

Hạng Bân nổi giận gầm lên một tiếng, thân là cậu chủ của nhà họ Hạng, từ lúc nào mà anh ta bị coi thường như vậy chứ?

"Tôi đang nói chuyện với tên phế vật này, anh thì tính là gì, mà dám tùy tiện xen vào?"

"Hạng Bân! Im miệng!”

Hạng Thiếu Quân phẫn nộ quát: “Đây là anh em tốt của tôi!"

“Anh em sao?"

Hạng Bân quan sát từ trên xuống dưới Diệp Phùng một chút, cười haha: "Chính anh cũng đã biến thành phế vật không có nhà để về, người anh em của anh, chắc hẳn cũng là một tên phế vật?"

Sau đó, anh ta nhìn thấy Diệp Phùng, vẻ mặt vô cùng cao ngạo, ngang tầm với anh ta: “Nhóc con, bản cậu chủ khuyên anh, tốt nhất đừng ở cùng một chỗ với tên phế vật này!”

"Nhớ kỹ, nơi này, chính là thành phố Hạng Vương!”

Nhìn vẻ mặt cao ngạo của Hạng Bân, Diệp Phùng đột nhiên ngoắc đầu, biểu cảm trên mặt giống như đang cười, nhìn vào anh ta nói: “Sao tôi lại không biết, từ lúc nào mà ở nhà họ Hạng, một đứa con thứ đứng đây phát ngôn bừa bãi rồi?"

"Hạng Bân? Haha... Nể mặt anh, gọi anh một tiếng cậu gia chủ họ Hạng, không nể mặt anh, thì anh chính là một đứa dã chủng cùng huyết thống mà thôi!"

“Cho dù Hạng Thiếu Quân không thể, anh cũng người của nhà họ Hạng nhưng ai là người thừa kế, cho dù xem xét lại, thì anh cũng chỉ là một đứa con thứ mà thôi!”

Diệp Phùng, nói không hề nể mặt mũi ai cả!

Mặc dù Nhà họ Hạng bây giờ là do chi thứ cầm quyền, nhưng mà vấn đề thân phận, vẫn luôn là chỗ đau của bọn họ, bị Diệp Phùng đột nhiên nói ra như vậy, Hạng Bân lập tức như bị dẫm vào đuôi mèo, lập tức xù lông: “Chi thứ thì thế nào! Hạng Thiếu Quân anh ta là dòng chính nhưng làm được gì? Anh hỏi tên phế vật này một chút đi, lúc trước bản cậu chủ ném anh ta vào hố phân, anh ta dám nói nửa câu sao? Haha..."

“Nhóc con, thuê mấy chiếc Rolls-Royce cũng cho mình danh dự rồi đấy à?"

"Muốn ra mặt thay cho Hạng Thiếu Quân, thì phải nhìn xem anh có bản lãnh này hay không!"

Nói xong, trong ánh mắt chớp nhoáng hiện lên tia hung dữ, vung tay lên: “Người đâu, đem hai người này trói lại cho tôi!"

“Để tôi nhìn xem ai dám?"

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng sấm lớn, làm liên lụy tới thanh sắt chống giữ ở bên trong, hơn mười thân ảnh xa lạ, mặt mũi tràn đầy sát ý xuất hiện ở xung quanh Diệp Phùng!

“Ôi! Trình diễn rất hoàn mỹ đấy! Ngay cả bảo tiêu cũng thuê tới sao? Chậc chậc, đã tốn không ít tiền rồi?"

Hạng Bân tỏ vẻ đầy mỉa mai, ở trong sự nhận thức của anh ta, Hạng Thiếu Quân chỉ là một tên phế vật, bạn bè của anh ta, sao có thể có nhiều bản lĩnh được?

"Nhìn bộ dáng của mấy người cũng không tệ lắm, tên phế vật này đã bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê các người, tôi sẽ trả gấp đôi!”

Ánh mắt Thiết Chinh Nhạc sắc như dao cắt, đi đến bên người Diệp Phùng, nghiêm nghị nói: “Thưa thầy, có muốn làm thịt tên này hay không?"

"Còn nói chuyện như vậy, làm thịt bản cậu chủ sao? Bản cậu chủ thì đứng chỗ này để anh chặt đấy, anh dám đυ.ng đến một cọng lông nào của tôi sao?"

Khóe miệng Diệp Phùng hơi cong lên một đường cong: “Không nên gấp gáp, học trò, đột nhiên tôi có ý này hay hơn!”

Diệp Phùng vung tay lên, Thiết Chinh Nhạc nhanh chóng như lang như hổ vọt tới, Hạng Bân biến sắc: "Còn thất thần làm gì đấy! Đánh đến chết cho tôi, xảy ra chuyện thì cậu chủ đây sẽ phạt!"

Mặc dù bên người Hạng Bân có đến hai ba mươi người, nhưng làm sao có thể trở thành đối thủ của học trò Đế Sư?

Nhưng mà trong chớp mắt, thấy bị đám người đánh bại trên mặt đất, Thiết Chinh Nhạc trở tay nắm lấy Hạng Bân, ánh mắt mãnh liệt, đột nhiên hướng về phía đầu gối của anh ta đá một cái: "Quỳ xuống!"

Thở mạnh một tiếng, Hạng Bân quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Phùng!

“Các anh cũng dám động thủ với tôi sao?"

Sắc mặt Hạng Bân tràn đầy vẻ sợ hãi: “Các anh biết tôi là ai không?"

"Tôi là cậu ba nhà họ Hạng! Anh dám động thủ với tôi, không sợ Nhà họ Hạng của tôi sẽ chặt các anh thành tám miếng sao?”

Nhìn thấy Hạng Bân đang gào thét, Diệp Phùng không để ý đến anh ta chút nào, ngược lại cười tủm tỉm với Hạng Thiếu Quân mở miệng nói: “Anh cả, ở gần chỗ này, có hố phân không?"

Hạng Thiếu Quân chần chờ một chút, chỉ về phía sau: “Không có, nhưng phía sau, đúng là có một bãi rác."

Khóe miệng của anh ta nhẹ nhàng vẩy cong lên một chút: “Bãi rác? Miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được!"

“Đem cậu gia chủ họ Hạng này, mang ra phía sau cho tôi!"

Một đoàn người áp chế Hạng Bân, mới vừa đi tới trước mặt, Hạng Bân đã thấy buồn nôn, một cái hố sâu không thấy đáy, chất đầy rác rưởi, mùi thôi nồng nặc, cách xa cũng có thể cảm thấy!

Hạng Bân lập tức trở nên trắng nhợt, một loại dự cảm không tốt khắp chạy dọc lên não, dùng sức giãy dụa:

“Mẹ kiếp, anh muốn làm gì? Anh có biết tôi là ai không? Anh có tin tôi gϊếŧ chết anh không?"

"Haha..."

Diệp Phùng cao ngạo cúi xuống nhìn thấy anh ta, mặt mỉm cười: “Làm gì? Anh không phải thích đem người khác đẩy vào hố phân sao? Cái này đúng là trò chơi thú vị mà, Hạng cậu chủ anh không muốn tự mình thử một chút, xem thành như nào sao?"

“Ném anh ta xuống!"

Phù phù!

Sau lưng Thiết Chinh Nhạc không chút khách khí dùng sức đạp một cước, trực tiếp đạp Hạng Bân xuống dưới, rác rưởi ở đây không biết đã để tồn lại trong bao lâu rồi, phơi gió phơi nắng, đã