Đế Sư Xuất Sơn

Chương 337

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Khi ảnh bình minh lần nữa chiếu rọi xuống thành phố, nhà hàng Gió Biển đã bị ai đó phong tòa nghiêm ngặt. Theo lệnh nghiêm ngặt của vô số người, nơi này đây, đã trở thành khu vực cầm không thể bước vào.

Đúng lúc này, tại nhà nước Thiên Triều, trong một phòng họp cơ mật, một người đàn ông trung niên đang cầm chặt chiếc ly trong tay!

Chì nghe thấy một tiếng răng rắc, thủy tinh cứng rắn dưới lực đạo cực lớn của ông ta đã vỡ nát, mành thủy tinh sắc bén khiến tay ông ta không ngừng chảy máu, nhưng trên mặt ông ta không có chút cảm giác đau đớn, chỉ có hận ý cùng lửa giận vô tận!

Toàn bộ bên trong phòng họp toàn bộ chỉ có mười máy người, nhưng mười mấy người này lại là người đứng đầu nắm quyền toàn bộ Thiên Triều!

Mà hơn chục người này, nhìn bộ dạng đầy hận ý, không ai trong số họ dám nói nửa tiếng. “Haizz..”

Thật lâu sau, một ông thì trường đầu khó thở dài,

Ông ta liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên, thản nhiên nói: “Trọng Bính, nhớ kĩ thân phận của ông!”

“Thân phận?”

Khóe miệng Nhạc Trọng Bính cong lên, sau đó đột nhiên cười giễu cợt, càn quét toàn bộ phòng họp với vẻ kiêu ngạo vô tận: “Tôi là thân phận gi?”

“Nhạc Trọng Bính tôi gia nhập quân đội từ lúc trẻ, gϊếŧ chết vô số quân địch, lập vô số công lao, trở thành Đại nguyên soái của quân đội Thiên Triều!”

“Năm mươi năm trước, Thiên Triều bị Man Di tứ phương xâm lược, tôi với tư cách là Đăng Thành binh, đã phá mười ba thành!”

“Ba mươi năm trước, bọn trộm cướp quấy nhiễu biên giới ta càng nhiều. Tôi là sĩ quan tiên phong, bổ nhiệm cửa biên giới hai mươi năm!”

“Trong những ngày tháng chiến tranh, tôi đã bảo vệ đất nước và nhân dân. Bây giờ, đất nước hòa bình, nhân dân được ấm no. Tôi, Nhạc Trọng Bính đã trở thành một Đại nguyên soái trong quân đội, một vị tưởng vô cùng nhân nghĩa, nhưng lại không thể bảo vệ được em trai tôi!”

“Ngài nói cho tôi biết, tôi là thân phận gì?”

Nghe được sự ngạo mạn ngang tàng của tên sát thần này, tất cả mọi người đều im lặng cúi đầu.

Người này, chính là đo ta đã tàn sát hàng triệu người ư?

Bốp!

“Đủ rồi!”

Ông lão cầm đầu, đập thật mạnh trên bàn, trên mặt cũng lộ ra vè tuc giận: “Không ai có thể xóa bỏ công lao của ông!”

“Nhưng ông cũng rõ rốt cuộc em trai ông là cái thứ gì mà!”

“Nếu ông ta chỉ là một người bình thường, những chuyện trước kia cũng đủ để bắn chết tám trăm phát!”

“Cho dù như vậy, chúng tôi vẫn giữ thể diện cho ông, mà bò qua!”

“Nhưng ông ta ngàn vạn lần không nên đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Diệp Phùng!”

“Đó là một người không thể cho bất kì hạt cát nào trong mắt, để cho anh ta biết em trai của ông đã làm những chuyện gì, thì em trai ông có thể con đường sống sao?”

Trong mắt Nhạc Trong Bính hiện lên một tia lạnh lẽo: “Mặc dù nó đã phạm nhiều sai lầm, nhưng nó là em trai của tôi, là người thân duy nhất của Nhạc Trọng Bính trên đời này!”

Hai mắt ông già hơi nheo lại, như chim ưng đang gắt gao quan sát con moi: “Một Đại nguyên soái, một người đứng đầu của quyền lực, ông biết đây là ý gì không?”

Ánh mắt Nhạc Trong Bỉnh hơi hip lại, ngược lại giọng điệu trở nên bình thản: “Thủ trường, ngài yên tâm, tôi đương nhiên hiểu rõ, quốc gia và nhân dân là quan trọng nhất!”

“Tôi, Nhạc Trọng Bính, sẽ không làm ra những chuyện trái với lệ thường, nhưng em trai tôi đã không còn nữa. Tôi là anh trai, chỉ muốn làm chút gì cho nó…”

Nói xong, không đợi ai lên tiếng, ông ta khẽ quay người rời đi: “Tôi hơi mệt, nên về trước…”

“Chuyện đã đến nước này, ngài thủ trường nên chọn một người thích hợp, chuẩn bị tiếp quan vị trí của tôi..”

Mọi người nhìn bóng lưng mờ mịt đã rời đi của ông ta, rồi lại nhìn về phía ông già, một người trong số họ nuốt nước miếng thật sâu, lắp bắp nói: “Ngà… Ngài thù trường, ông Trọng Binh, là có ý gl?”

Đôi mắt đυ.c ngầu của ông lão phản chiếu độ sâu vô tận, cuối cùng, ông ta thở dài một hoi roi từ từ nhắm mắt lại. “Thủ đô, sắc trời sắp thay đổi…”

Mọi thứ đều bình lặng tro lại, cuộc sống của Diệp Phùng trở lại bình thường, anh không hề sợ hãi về sự trả thù của người tai to mặt lớn kia, hoặc là, căn bàn anh cũng chẳng quan tâm!

Tập đoàn Tổ Nghi đã giành được hợp đồng của đại sư Khải Đức, chính thức bắt đầu bước chân vào lĩnh vực trang sức, Hà Tổ Nghi càng bận rộn hơn so với ngày trước.

Sáng hôm đó, Diệp Phùng vẫn theo thông lệ, cùng Hà Tố Nghi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng tháng bảy, buổi sáng tháng bảy, sau khi ăn sáng xong, Diệp Phùng đưa cô đến nhà trẻ, mãi một lúc, Hà Tổ Nghi mới vừa đẩy cửa đi ra.

Dù đã trang điểm nhẹ nhàng nhưng cô vẫn không thể che giấu được vẻ mệt mỏi, đặc biệt là quang thâm dưới mắt. “Tổ Nghi, em… cả đêm không ngủ sao?” Nhìn thấy bộ dạng của cô, Diệp Phùng khẽ cau mày, có chút dau lòng hòi.

Hà Tố Nghỉ lại ngáp một cái, xua tay mệt mỏi: “Em cũng muốn ngủ, nhưng đêm qua tầng trên cùng dang thi công, vì tiếng ổn mà em không ngủ được!”

Mặc dù hiện tại bọn họ giàu có, nhưng họ vẫn sống trong ngôi nhà hai phòng mang tên Diệp Phùng khi mới đến Thủ đô.

Đây là một khu nhỏ lâu đời, bởi vì giá cà phải chăng, người ở đây đủ loại nên chất lượng chung cũng không quá cao. “Ôi! Muộn lắm rồi! Hôm nay công ty có một chủ hộ muốn thuê!”

Đột nhiên, Hà Tổ Nghi nhìn đồng hồ, hét lên, mang giày vào vội vàng chạy ra ngoài!

“Tổ Nghi, ăn sáng xong…”

“Không ăn nữa! Em phải đi rồi!”

Nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, ảnh mắt Diệp Phùng xót xa, càng thêm xót xa.

Tổ Nghi, ngày mai là sinh nhật của em, chẳng lẽ em cũng quên sao?

Đúng lúc này, một âm thanh dữ dội đột nhiên từ trên lầu truyền đến, kèm theo tiếng cưa máy, Diệp Phùng cảm thấy toàn bộ căn phòng khế rung chuyền! Tổ Nghi mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ như vậy, nếu cô ấy không được nghỉ ngơi tốt thì sao có thể làm việc được?

Cũng đã đến lúc, đã đến lúc phải sống ở một nơi tốt hơn…

Nghĩ đến đây, Diệp Phùng không dừng bước, lập tức đi ra ngoài, hôm nay là sinh nhật của Hà Tổ Nghi, anh muốn chuẩn bị một bất ngờ đặc biệt cho cô!

Thành phố Hài Thiên, cao ốc phát triển nhất của thủ đô!

Hướng về bãi đỗ xe, chính là dàn biệt thự cao quý và sang trọng nhất Châu Đồng!

Giá phòng ở đây đù để mô tả mức giá cao ngất trời!

Không quá lời khi nói rằng những người có thể mua được một căn nhà ở đây là số ít những người đứng trên đỉnh của Kim tự tháp của Thủ đô!

Đối với Diệp Phùng, nếu đã chọn mua nhất định phải mua những thứ tốt nhất!

Vì vậy, anh đã chạy thẳng đến văn phòng kinh doanh của thành phố Hài Thiên.

Vừa bước vào cửa, đập vào mặt là cảm giác sang trọng vô cùng! Trang trí văn phòng kinh doanh không thua gì khách sạn năm sao!

Ở đây, ngoài những nhân viên bán nhà có diện mạo ưa nhìn, thì ít ra họ cũng cần bắt đầu với bằng cấp tốt nghiệp!

Diệp Phùng vừa bước vào cửa, tất cả ánh mắt bán hàng đột nhiên sáng ngời, bởi vì giá nhà ở đây quả cao, ngày thường chẳng mấy ai quan tâm, nhưng chi cần một người làm ăn thỏa thuận, hoa hồng kiếm được còn nhiều hơn gấp mười lần so với một ngôi nhà bình thường!

Nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc của Diệp Phùng, mọi người không khỏi thờ dài một hơi!

Là một nhân viên bán hàng có đủ năng lực, cơ bản phải có ánh mắt tinh tườm!

Nhưng nhìn bộ trang phục của Diệp Phùng, bộ dạng bước vào phòng nhìn thế nào cũng biết là không có tiền.

Diệp Phùng đã thu hết những thứ này vào trong mắt, ngược lại không hề hoàng sa.

Loại tình huống này, anh cũng đã quen rối, chủ động nói: “Xin lỗi, có ai tiếp đãi không?”