Đế Sư Xuất Sơn

Chương 326: Đánh cược!

Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lùng nhìn anh ta, giống như thợ săn lạnh lùng nhìn chằm chằm con mồi sắp trở thành xác chết.

Hà Phi Long không chút sợ hãi, cười lạnh một tiếng nói: “Nhìn con mắt của cậu, cậu có phải là không phục đúng không?”

“Hừ! Đừng nói cậu chủ tôi đây ăn hϊếp cậu, ở chỗ ông già Hắc này tôi sẽ cho cậu một chút mặt mũi!”

Sau đó anh ta chỉ vào một bàn đánh bạc cách đó không xa: “Tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Nếu cậu chủ tôi đây thắng, người phụ nữ và sợi dây chuyền này sẽ thuộc về chủ nhân mới là tôi đây!”

Một tia ngưng trọng xẹt qua mắt Diệp Phùng, chỉ một câu nói đã mang đến cho anh rất nhiều thông tin.

Ông Hắc rất có tiếng nói ở khu vực cảng, ngay cả những nhân vật quyền lực hàng đầu ở giới nhà giàu cũng vô cùng kính trọng.

Mà người thanh niên trước mặt này tuổi không lớn, trong khu vực của ông Hắc, lại nói thẳng ra là ông già Hắc. Nếu như không phải anh ta ngông cuồng đến không có đầu óc thì chính là anh ta có thế lực lớn chống lưng. Cho dù xưng hô ông già Hắc này lọt vào tai của ông Hắc, thì ông Hắc cũng không dám làm gì anh ta!

Lúc này, Hà Tố Nghỉ nắm lấy anh với vẻ mặt lo lắng, nói nhỏ: “Diệp Phùng, đừng gây chuyện nữa, chúng ta rời đi thôi!”

Diệp Phùng nhẹ giọng nói: “Em cho rằng chúng ta muốn rời đi, anh ta sẽ để cho chúng ta dễ dàng rời đi sao?”

“Haha…không sai!”

Hà Phi Long mỉm cười nhìn Hà Tố Nghỉ: “Người đẹp, nhìn thấy em xinh đẹp như vậy, sao không tính đi theo cậu chủ tôi này?”

Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lùng: “Nói!

Muốn đánh cược như thế nào!”

“Cậu thực sự dám đánh cược với tôi?

Haha…có can đảm!”

Trong mắt Hà Phi Long chợt hiện lên một tia sáng.

“Hãy làm một cái đơn giản nhất, đổ xúc xắc!”

“Nhưng…” Hà Phi Long liếc mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên một tia khinh thường: “Cậu nhóc, cậu có tiền đánh cược với tôi sao?”

“Tôi có thể đến đây, thì tôi sẽ có thể không có tiền sao?”

“Haha…cũng được! Chờ chút nữa đừng thua đến tụt quần đấy!”

“Đợi tít”

“Làm sao? Muốn hối hận sao?”

“Vì đã là cá cược nên phải có phần thưởng. Phần thưởng của anh đã có. Còn tôi, nếu tôi thắng thì sao?”

“Cậu mà cũng muốn thắng à?” Một sự châm biếm sâu sắc thoáng qua trên mặt người đàn ông: “Được rồi, vậy cậu muốn gì”

“Rất đơn giản! Tôi thắng rồi, anh phải cởϊ qυầи áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy quanh đây một vòng!”

“Được rồi! Cứ quyết định vậy đi!”

Người đàn ông đồng ý mà không cần suy nghĩ về điều đó, bởi vì anh ta tự tin rằng anh ta tuyệt đối không thể thua.

Người phụ nữ ỏng ẻo bên cạnh không khỏi khit mũi tự đắc nói: “Cậu nhóc, tôi khuyên cậu ngoan ngoãn đầu hàng. Anh ấy là cậu chủ Hà, là cháu trai của vua cờ bạc ở thành phố Thái Lâm, là thế hệ sau tài năng nhất của nhà họ Hà trong một thế kỷ quai”

Diệp Phùng chợt nhận ra rằng, chẳng trách người đàn ông này kiêu ngạo đến vậy, nhà họ Hà ở thành phố Thái Lâm đã làm giàu nhờ cờ bạc và tích lũy được khối tài sản hơn nghìn tỷ qua một thế kỷ truyền lại. Và thành phố đấy là một khu vực đặc biệt. Nói cách khác, địa vị của nhà họ Hà trong thành phố, thậm chí còn cao hơn quan chức một bậc!

Những người xem từ lâu bị thu hút bởi cuộc tranh chấp giữa hai người đã hít một hơi khí lạnh khi nghe thấy thân phận của Hà Phi Long, sau đó nhìn anh ta đầy kính trọng.

Mà vô số lời thì thầm bàn tán cũng lọt vào tai Diệp Phùng.

“Cùng với cháu của vua cờ bạc đánh cược, người này không phải điên rồi sao?”

“Nếu là tôi, tôi nhất định càng sớm càng tốt đưa ra người phụ nữ của chính mình. Có nhiều người phụ nữ như vậy, nhưng đây chính là cơ hội để có mối quan hệ với cậu chủ Hài”

“Đúng vậy! Dám so đánh cược với cậu chủ Hà, xem anh ta như thế nào thua đến quần cũng không còn!”

Diệp Phùng không quan tâm đến những lời nhận xét này, mặt mày nhẹ lại, nói: “Được rồi! Cứ quyết định vậy đi!”

Khi bước đến bàn đánh cược, người đánh bài đã chờ đợi từ lâu đặt ba sàng xuống trước mặt đối thủ, và sáu cái xúc xắc trước mỗi sàng.

“Nhóc con!”

Hà Phi Long cầm lên sáu cái xúc xắc, chơi thuần thục trong tay: “Tổng cộng ba trận, mỗi trận đặt cược một trăm năm mươi tỷ, ba ván thắng hai, cậu có ý kiến gì không?”

Tất cả mọi người đều cảm thán, mặc dù những người có thể tới đây giá trị bản thân không ít, nhưng một canh bạc một trăm năm mươi tỷ cũng là cái giá cao ngất trời đối với hầu hết những người có mặt!

“Có thể!”

Diệp Phùng không để lộ một chút biểu cảm nào, cho sáu cái xúc xắc vào cốc, ngẫu nhiên lắc vài lần rồi đặt xuống.

“Đã xong?”

Hà Phi Long ngạc nhiên nói.

Diệp Phùng tò mò hỏi ngược lại: “Lắc xúc xắc, phải cần lắc nhiều sao?”

“Haha..”

Hà Phi Long cười lớn một tiếng: “Xem ra hôm nay cậu chủ tôi đây gặp vận may, không ngờ lại gặp được người đưa tiền.

Đã vậy, tôi không khách khí nữa!”

Nói đến việc đổ sáu cái xúc xắc vào cốc, với một kỹ thuật lạ mắt và một vẻ đẹp trai quyến rũ mê người, sau đó đặt xuống, ai nấy đều chăm chú nhìn và cảm thán!

Sáu con sáu, thật ấn tượng!

Hà Phi Long nhướng mày: “Điểm của cậu đâu?”

Diệp Phùng thản nhiên mở ra xem, mọi người nhìn vào rồi bất giác bật cười.

Một, ba, ba, năm, năm, sáu.

Tuy rằng tổng điểm không thấp, nhưng thoạt nhìn hoàn toàn là điểm ngẫu nhiên, không có chút nào dấu vết kỹ thuật!

“Anh chàng này có đánh bạc được không? Tôi mà lắc nó một cách tình cờ, số điểm lắc ra cũng cao hơn so với anh tai”

“Này, thật đáng tiếc, tại sao mình lại không đυ.ng phải một tên đưa tiền như vậy?”

Hà Tố Nghi ở bên cạnh bỗng nhiên lo lắng, thấp giọng kéo Diệp Phùng: “Diệp Phùng, công ty vừa rồi tiếp quản hợp tác với Khải Đức. Vừa lúc cần tiền, anh ra hết tiền, còn công ty thì sao?”

Diệp Phùng nở một nụ cười nhẹ làm cô yên tâm: “Đừng lo lẳng, lần này chỉ là hên xui thôi. Anh tin rằng những lần sau, vận may nhất định sẽ đứng về phía anh!”

Hà Phi Long nghe vậy không khỏi bật cười: “Cậu còn tin tưởng may mắn? Thật sự là làm tôi chết cười rồi. Tôi đây sẽ nói cho cậu biết, gặp tôi, vận may của cậu dùng hết rồi “Điều đó không nhất định!”

Diệp Phùng cười thần bí, cầm cốc thứ hai lên, tùy ý lắc vài cái, buông xuống trên bàn, mở cốc.

Số điểm của ván này không tốt bằng ván trước, cộng lại tổng điểm chỉ là 17 điểm.

“Nhóc con! Cậu thua chắc!”

Hà Phi Long khinh thường nhìn anh, trên mặt nở nụ cười đắc thắng Diệp Phùng dương dương đắc ý, nằm lấy hạt dưa trên bàn, dựa vào lưng ghế, bắt chéo hai chân: “Không nhất định phải như vậy, cậu chủ Hà, đến lượt anh!”

“Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tên nhóc kia tôi sẽ khiến cậu hoàn toàn hết hy vọng!”

Nói xong bắt đầu lắc chiếc cốc sàng thứ hai của mình, khi mọi người đang nhìn về phía anh ta, ánh mắt Diệp Phùng chợt lạnh, một hạt dưa bay nhanh như sấm chớp, nhanh như một viên đạn, bay vụt ra ngoài một cái.

Ngay khi Hà Phi Long muốn đặt xuống, đột nhiên khuỷu tay tê dại, chuyển động trên tay dừng lại. Dưới tác dụng của quán tính, cái xúc xắc xoay nhanh sẽ bay ra ngoài ba cái, đồng thời chuyển động của cái cốc cũng chịu tác dụng của trọng lực, đã quá muộn để rút lại, bị đè nặng lên bàn!

Nhất thời biểu cảm của mọi người đều vô cùng đặc sắc!

Khuôn mặt của Hà Phi Long lúc đầu có vô vàn biểu cảm đột nhiên đóng băng trên mặt!

Quy tắc trò chơi, rơi khỏi sàn không làm lại!