Loạt xoạt!
Đi kèm với tiếng cười trầm khàn vang khắp trời là vô số binh sĩ một thân quân trang từ khắp nơi trong các hang tuyết xông ra, trên tay là họng súng lạnh buốt, đem người nhà họ Lưu bao vây!
Thế nhưng, điều khiến người ta kinh ngạc còn lâu mới kết thúc. Trên trời, đột nhiên truyền đến một trận gào thét định tai nhức óc, bọn họ vô thức ngẩng đầu, phía trên họ là bốn năm chiếc máy bay chiến đấu UH-60 Black Hawk chất đầy đạn gào thét mà tới.
Một màn này khiến tất cả người nhà họ Lưu không rét mà run!
Nhà họ Nguyệt tỉnh Đồng Tam vậy mà lại là gia tộc nắm trong tay lực lượng vũ trang tiến tiến nhất, to nhất, trải dài khắp Đông Bắc “Nguyệt… Ông chủ Nguyệt, ngài. sao ngài lại ở đây?”
Nhìn thấy sự xuất hiện của Nguyệt Thiên Kiêu, tên dẫn đầu nhà họ Lưu trực tiếp há hốc mồm!
Nguyệt Thiên Kiêu chắp tay ra sau lưng, ngạo nghễ nhìn tên họ Lưu, có ý khinh thường cười lạnh: “Hừ! Thằng nhãi họ Lưu kia, mày không có tư cách nói chuyện với ông đây!”
“Gọi Lưu Điềm Thiên cút ra đây nói chuyện với ông còn được!”
Tên cầm đầu toàn thân run lên, lập tức im miệng!
Lưu Điềm Thiên chính là ba của hắn, là ông chủ hiện tại của nhà họ Lưu!
Những lời của Nguyệt Thiên Kiêu cũng không sai, bất kể là chức vị hay tuổi tác thì hiển nhiên hắn cũng không có tư cách nói chuyện ngang hàng cùng Nguyệt Thiên Kiêu!
Đối diện với đoàn người không mời mà đến này, trong lòng tên họ Lưu bắt đầu nảy sinh cảm giác muốn rút lui!
Nhìn thấy một màn này, Chu Thành Tu cũng nhanh chóng khôi phục thần trí, tròng mắt là những tia máu đỏ ngầu!
Chết tiệt! Nhà họ Nguyệt! Nhà họ Nguyệt làm sao cũng trà trộn vào đây?!
Lợi thế trước đó của hắn trong phút chốc bay màu!
Hơn nữa điều thực sự lấy mạng hắn nhất chính là nếu nhà họ Lưu thật sự rút lui thì dựa theo sát ý lúc này của Diệp Phùng, bản thân hắn sẽ chết ngay và luôn!
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn ta biến đổi, vội vàng mở miệng: “Chú Lưu! Bình tình! Chú phải thật bình tĩnh!”
“Đây là nơi sâu nhất núi Bạch Tuyết, cho dù đối phương có máy bay chiến đấu, cũng không dám tùy ý oanh tạc. Một khi dẫn đến sạt tuyết thì tất cả chúng ta ai cũng không sống nổi!”
Tên cầm đầu nhà họ Lưu khẽ đảo mắt, những lời của Chu Thành Tu cũng có đạo lý, nhưng mà cho dù những chiếc máy bay chiến đấu kia chỉ để làm màu thì những binh sĩ trang bị súng thật, đao thật này cũng không thể đùa đượ!
c Trong năm thế lực đứng đầu của tỉnh Đồng Tam, nhà họ Lưu là yếu nhất. Bây giờ đã đắc tội với gia tộc Ái Cửu Thụy Lan rồi, nếu lại đắc tội với hà họ Nguyệt, vậy thì nhà họ Lưu đừng mong sống yên ổn ở tỉnh Đồng Tam, có thể nói là khó càng thêm khó!
Chu Thành Tu hình như đã đoán được suy nghĩ của tên họ Lưu, ánh mắt âm trầm, trầm giọng nói: “Chú Lưu đã đến lúc này rồi chú còn nghĩ nhà họ Lưu chú còn đường lui sao?”
“Đừng quên, chỉ cần chúng ta lấy được Thái Tuế, chẳng phải tất cả các thế lực đứng đầu trên thế giới này đều sẽ nịnh bợ hai nhà chúng ta hay sao!”
“Tương lai, chúng ta sẽ là bá chủ thế giới, đám tép riu như nhà họ Nguyệt tỉnh Đồng Tam, có thể làm gì được chúng ta?”
“Hơn nữa gia tộc Ái Tân Giác La sắp bị diệt tới nơi, đến lúc đó chúng ta lấy được Thái Tuế, nhà họ Chu tôi và nhà họ Lưu chú liên thủ lật đổ nhà họ Nguyệt. Tương lai sau này toàn bộ tỉnh Đồng Tam đều sẽ là thiên hạ của chúng ta!”
“Ha ha.. Chu Thành Tu, không thể không nói, với bộ óc lợi hại này của anh mà không đi làm nhà văn thì thật đáng tiếc…” Diệp Phùng cười ung dung, nói.
Chu Thành Tu nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo: “Diệp Phùng! Mày có thể khiến nhà họ Nguyệt vì mày mà ra sức, cũng xem như mày có bản lĩnh!”
“Nhưng những gì ông đây nói cũng là sự thật!”
“Nhà họ Nguyệt có lợi hại đến mấy cũng không thắng được hai nhà tụi tao!” Diệp Phùng nhẹ gật đầu: “Anh nói không sai, năm thể lực của tỉnh Đồng Tam tuy lúc mạnh lúc yếu nhưng thực lực của bọn họ là ngang sức ngang tài!”
“Nhưng nhà họ Chu anh có Lưu gia tương trợ, chẳng lẽ nhà họ Nguyệt không có?”
Nghe đến đây, Chu Thành Tu trực tiếp bật cười thành tiếng: “Nhà họ Nguyệt thì còn ai chứ? Gia tộc Ái Cửu Thụy Lan sao? Ha ha. Dòng dõi chính thống của gia tộc Ái Tân Giác La bây giờ kẻ chết thì đã chết, kẻ sống thì sắp chết, đến cả bản thân họ còn không lo nổi cho mình, mày còn trông mong gì nữa chứ?”
“Năm thể lực đứng đầu của tỉnh Đồng Tam trừ tụi tao ra, còn ai có thể…”
Nói đến đây, Chu Thành Tu đột nhiên nhớ đến gì đó, âm thành đột nhiên im bặt!
Diệp Phùng cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt trắng xanh của hắn ta, mở miệng: “Cậu Chu cuối cùng cũng hiểu ra rồi? Chậc chậc, tôi có chút khó hiểu, một phép tính cộng đơn giản cấp tiểu học như vậy cũng khiến anh tính mất nửa ngày. Xem ra thầy giáo dạy toán lúc nhỏ của anh đúng là thiếu trách nhiệm nha!”
Dưới thời tiết băng tuyết ngập trời âm hơn mười độ như thế này nhưng trán hắn trong nháy mắt lại đổ đầy mồ hôi lạnh!
Giờ phút này hắn bất chấp sự giễu cợt của Diệp Phùng bởi đầu hắn đang loạn thành một đống!
Không sai! Bởi vì hắn vừa mới nghĩ đến một vấn đề trí mạng!
Hiện tại năm thế lực đứng đầu tỉnh Đồng Tam thì đã có bốn nhà tập hợp ở đây, vậy còn một nhà cuối cùng chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều đang làm thinh?
“Không! Không thể nào!”
Chu Thành Tu lắc đầu, trong mắt là ngập tràn vẻ hoài nghi, đột nhiên nhìn về phía Diệp Phùng: “Mày chơi tao?!”
“Năm thể lực đứng đầu tỉnh Đồng Tam ngoại trừ bốn nhà chúng ta có mặt đây thì vẫn còn nhà cuối cùng, chính là thị trưởng, người một tay thành lập ra thành phố Hữu Thiên!”
“Không ai biết thân phận của anh ta, ngay cả người gặp qua anh ta cũng chẳng có được mấy người!”
“Dựa vào thành phố Hữu Thiên, tuy rằng anh ta là người leo lên một trong năm thế lực tỉnh Đồng Tam nhưng từ trước tới nay, anh ta luôn an phận thủ thường, chưa bao giờ nhúng tay vào bất kì việc tranh chấp phe phái. Vì vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không đứng về phe mày đâu!”
Diệp Phùng khẽ cười, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm bao la phản chiếu những vì sao rực rỡi “Cậu Chu, anh nói không sai, thị trưởng thành phố Hữu Thiên thực sự trước giờ chưa từng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, bởi vì lấy thực lực của anh ta nếu ra tay thì số phận của chúng ta rõ ràng là thất bại thảm hại!”
“Vậy mà trên đời này, cứ thích trùng hợp như thế. Nếu anh đã biết tôi là Đế Sư vậy thì tự nhiên cũng sẽ biết học trò của tôi trải khắp thiên hạ!”
“Mà thị trưởng thành phố Hữu Thiên trùng hợp lại là một trong số học trò của tôi!”
Nhìn ánh mặt ngây ra như phỗng của Chu Thành Tu, khóe miệng Diệp Phùng khẽ cong: “Cậu ấy là một trong những học trò tôi nhọc lòng nhất!”
“Nhưng không thể không thừa nhận, cậu ấy cũng là học trò mà Diệp Phùng tôi tự hào nhất!”
“Trước khi đảm nhiệm chức thị trưởng của thành phố Hữu Thiên cậu ấy cũng là người có tiếng!”
“Là thánh hiên bảo vệ đất nước, Giang Hạ Hàn!”