Đế Sư Xuất Sơn

Chương 236

Vào buổi tối, sau khi chăm sóc cho Hà Tố Nghi, Diệp Phùng định chào La Hồng An và rời đi. Sau khi hỏi y tá, anh nghe y tá nói rằng La Hồng An, người được phân công trực ca đêm đã không xuất hiện, hơn nữa cũng không liên lạc được.

Trái tim Diệp Phùng chợt chùng xuống, trong lòng hiện lên một chút bất an không hiểu nổi!

La Hồng An là một người luôn làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, cô ấy cũng vừa mới vào làm gần đây, tại sao cô ấy lại đột ngột xuất hiện hành vi chểnh mảng trong công việc như vậy?

Tâm trạng bất an của anh càng ngày càng nặng nề, đột nhiên điện thoại di động của anh vang lên, vừa lấy ra nhìn một cái thì đã hiện lên một đoạn video không tên!

Khi mở video ra, chỉ thấy một thân hình mảnh khảnh bị trói trên ghế, mắt và miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở, nhưng mà vẻ mặt hoảng sợ và mái tóc bù xù đã chứng tỏ nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy lúc này.

Lúc này, một bóng dáng đàn ông đi đến bên cạnh người phụ nữ đó đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt thanh tú của cô ấy, giọng nói khàn khàn kèm theo nụ cười ác ý. Khi tay anh ta rơi vào cổ áo người phụ nữ thì mạnh mẽ kéo một cái, cảnh xuân hiện lên, video đột ngột kết thú!

c Diệp Phùng không nói gì, trên người anh lửa giận và khí lạnh từ từ bốc lên!

Một luồng sát khí vô hình từ trên người anh lan tràn ra, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống mấy độ, trong đôi mắt sâu thẩm, dường như xuất hiện ngọn lửa của địa ngục, mạnh mẽ nhảy múa!

Không sai, người phụ nữ trong video đó chính là La Hồng An vừa mất tích!

Bầu trời tối dần, khi Diệp Phùng bước ra khỏi bệnh viện, một loạt bóng đen tràn đầy lệ khí lặng lẽ xuất hiện xung quanh anh!

“Tìm ra vị trí trong video càng nhanh càng tốt!”

“Học trò tuân lệnh!”

Đêm đen, vô số người nghe tin thì lập tức hành động!

Diệp Phùng nhìn về phía xa xăm, ánh mắt bùng lên lửa giận của địa ngụ!

c Màn đêm yên lặng, bóng tối trước bình minh, vô số bóng dáng khát máu, điên cuồng dâng trào!

Người thầy im lặng bấy lâu nay rốt cuộc nổi giận!

Có lẽ thời gian dài nên mọi người đã quên, trên đời này Diệp Phùng người nắm giữ Sách Đế Sư là điều cấm kỵ không thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ!

Sách Đế Sư ghi nhận hơn 8..

học trò, hôm nay do lệnh của một người, thiên hạ chấn động!

“Thưa thầy, tôi đã tìm được địa điểm!”

“Dẫn đường!”

Ở ngoại ô phía nam thủ đô, một tòa nhà xưởng đổ nát lặng lẽ nằm sau cánh cổng sắt gỉ, trong đêm tĩnh mịch, tiếng gầm thét tuyệt vọng của phụ nữ và nụ cười như dã thú của đàn ông lọt vào tai vô cùng rõ ràng!

Tay Diệp Phùng hơi run!

Sát khí trong mắt anh, vào lúc này, dần dần trở thành bản thể!

Tất cả sát khí của môn đồ đều tụ tập sau lưng Diệp Phùng!

Một cơn gió thoảng qua, bầu trời đêm như ngưng tụ ra một đầu lâu đen kịt, nuốt chửng màn đêm vô biên!

Diệp Phùng không nhúc nhích, trong mắt của Vương Khinh Lâm đang theo sau anh đột nhiên bắn ra một tia sát khí, bỗng nhiên đạp một phát!

Cánh cửa sắt mở ra, khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì mắt của Diệp Phùng lập tức đỏ như máu!

Trên chiếc chiếu bẩn thỉu, một cô gái xinh đẹp, quần áo từ lâu đã trở nên rách rưới, vết máu đỏ loang lổ trên chiếu lúc này đặc biệt chói mắt!

cô ấy khóc nức nở, bốn năm gã to lớn ở bên cạnh cô ấy giở trò, hơn nữa còn có một người đàn ông mập mạp nặng hơn trăm ký đang đè lên cô ấy, thân thể không ngừng lắc lư!

“La Hồng An!”

Giọng nói khàn khàn của Diệp Phùng vang lên, La Hồng An vốn đã tuyệt vọng nhưng mà khi nghe thấy giọng nói cứng cỏi này thì sửng sốt một hồi, sau đó quay đầu khóc lớn!

Tiếng kêu này chứa đựng sự bất bình, đau buồn và tức giận, hơn nữa còn có sự sỉ nhục vô tận!

Đó chỉ là cô gái vừa mới lớn!

Những con thú đội lớp người này sao có thể đành lòng ra tay! Không đợi Diệp Phùng lên tiếng, Thiết Chinh Nhạc ở bên cạnh đã rống lên đi qua, bốn năm người đàn ông còn chưa kịp gào thét đã trở thành vong hồn!

Diệp Phùng từng bước từng bước đi đến, mỗi một bước đi đều như đang đeo chì!

Khi bước đến chỗ La Hồng An, anh cởϊ áσ khoác, nhẹ nhàng quấn lấy cô ấy, ôm cô ấy vào lòng.

“Hồng An, tôi xin lỗi!”

Giờ phút này, một đời Đế Sư lần đầu tiên tràn đầy hối hận!

La Hồng An thông minh hiểu ra, nhẹ giọng thì thào: “Anh Diệp, họ đã bắt em đi là vì anh phải không?”

Diệp Phùng im lặng gật đầu.

Một nụ cười thê lương thoáng hiện trên khuôn mặt La Hồng An, nhưng thay vì oán hận Diệp Phùng, cô ấy lại lau nước mắt nhìn anh: “Anh Diệp, không sao đâu, em không trách anh!”

“Anh có biết không? Em đã đưa số tiền mà anh cho nộp vào bệnh viện, bác sĩ nói rằng số tiền đó đủ để giúp mẹ em hồi phục và xuất viện.”

“Ngoài ra, hôm nay em vừa nhận được thông báo từ trưởng khoa, ông ấy nói rằng em đã được xác nhận trở thành bác sĩ chính thức!”

“Em cũng đã lập kế hoạch, hàng tháng sẽ tiết kiệm ba triệu để mỗi tháng đều có thể trả tiền lại cho anh, đều có thể gặp anh!”

Nghe được suy nghĩ linh tinh của cô ấy thì Diệp Phùng cúi đầu im lặng, nắm tay trong tay áo lúc này càng nắm chặt hơn!

Có lẽ là do mệt mỏi La Hồng An co người vào trong vòng tay của Diệp Phùng, trong giọng điệu có chút hi vọng: “Anh Diệp, anh có thể ôm em một lần nữa được không?”

Diệp Phùng nhanh chóng ôm cô ấy vào lòng, chăm chú bảo vệ.

Cảm nhận được hơi ấm từ người đàn ông bên cạnh, ánh mắt La Hồng An lộ ra một tia hạnh phúc, nhìn khuôn mặt cương nghị kia, lúc này đây, cô ấy cảm thấy đây là lần hạnh phúc duy nhất trên đời này!

“Anh Diệp, hiện tại thì em vẫn còn đẹp không?” . TruyenHD

“Đẹp! Hồng An nhìn lúc nào cũng đẹp!”

Khóe miệng của Diệp Phùng kéo ra một nụ cười, nhìn thẳng vào cô ấy: “Hồng An, cô cứ yên tâm đi, anh Diệp sẽ không tha thứ cho những kẻ đã làm tổn thương cô!”

“Cô phải tỉnh táo lại, đừng quên, mỗi tháng cô vẫn phải trả cho tôi 3 triệu!”

La Hồng An không đáp lại, nhưng mà ánh sáng trong mắt càng ngày ảm đạm.

“Anh Diệp, anh nhắm mắt lại được không?” Diệp Phùng sững người một lúc, khẽ mím môi.

“Anh Diệp, làm ơn, nhắm mắt lại, được không?”

Nhìn đôi mắt không còn sức sống của La Hồng An, Diệp Phùng nắm chặt hai tay cô ấy, trong lòng từng cơn đau đớn lan tràn, từ từ nhắm mắt lại!

Nước mắt!

Một dòng chất lỏng mát lạnh chảy lên mu bàn tay Diệp Phùng, cơ thể anh khẽ run lên, nhưng mà anh vẫn không mở mắt.

Giọng nói yếu ớt như được giải tỏa nhẹ nhõm chậm rãi vang lên: “Anh Diệp, cám ơn anh, em đã giữ được tôn nghiêm cuối cùng của mình!”

“Hồng An không hối hận khi gặp được anh, em mong rằng kiếp sau có thể gặp anh sớm hơn!”

Diệp Phùng không nhúc nhích! Học trò của Đế Sư cũng không nhúc nhích.

Thời gian cũng không biết đã trôi qua bao lâu.

Lâu đến mức giọng nói trong lòng cũng dần biến mất, nhiệt độ cơ thể trong cánh tay cũng dần dần lạnh đi.

Nhẹ nhàng choàng chiếc áo khoác lên đầu La Hồng An, dường như sợ làm phiền đến cô ấy, anh chậm rãi vòng tay bế cô ấy lên.

Cô gái này vốn là đang trong độ tuổi thanh xuân nở rộ, cô gái này đáng lẽ đã có thể tận hưởng những quả ngọt sau những năm tháng đau khổ, nhưng vì anh mà mất đi tất cả mọi thứ!

Sát khí dày đặc, lúc này đã hóa thành bản thể, chậm rãi tràn ra trên người Diệp Phùng!

Các học trò Đế Sư đều quỳ một gối xuống, thậm chí những sát tinh kinh người như Thiết Chinh Nhạc và Vương Khinh Lâm, vào giờ phút này, tất cả đều cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống, thân thể chậm rãi run rẩy!

Thầy của họ đang tức giận!

Họ còn nhớ lần cuối cùng Diệp Phùng bộc phát sát khí mạnh như vậy là khi Sở Khuynh Thành bị sát hại vào mười năm trước, Diệp Phùng trở lại trong cơn tức giận, dẫn theo học trò Đế Sư và gϊếŧ 130..

người trong một đêm!

Đêm hôm đó, mặt đất sẫm đẫm máu, đêm đó bầu trời như tràn ngập tiếng gào thét thê thảm của 130..

linh hồn đã chết, đêm đó cả thế giới chấn động!

Và đêm nay, lịch sử sẽ tái hiện! Chuông điện thoại leng keng.. Đúng lúc này thì điện thoại vang lên! Nhấn để kết nối điện thoại, có một tràng cười sảng khoái từ đầu dây bên kia vang lên: “Diệp Phùng, món quà cuối cùng mà tôi tặng anh đó, anh có hài lòng không?”

“Lương Thành, anh đáng chết!”

Giọng nói của Diệp Phùng rất nhạt, nghe không ra bất cứ chuyển biến cảm xúc nào, nhưng vào lúc này thì Lương Thành ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên run lên, giống như bị thần chết nhìn chằm chằm vậy!

Tuy nhiên, xung quanh được đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ nên đã giúp anh ta xua tan nỗi sợ hãi, một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt anh ta: “Chậc chậc, khi nhìn thấy cô gái nhỏ đó thì tôi đã cảm thấy cô ta không bình thường đối với anh…”

“Ha ha… Diệp Phùng, anh là đàn ông đã có gia đình, lại còn nɠɵạı ŧìиɧ?”

“Anh nói xem nếu Hà Tố Nghi biết được sẽ buồn như thế nào chứ, ha ha…”

Nghe được lời giễu cợt trắng trợn tràng cười sảng khoái từ đầu dây bên kia vang lên: “Diệp Phùng, món quà cuối cùng mà tôi tặng anh đó, anh có hài lòng không?”

“Lương Thành, anh đáng chết!”

Giọng nói của Diệp Phùng rất nhạt, nghe không ra bất cứ chuyển biến cảm xúc nào, nhưng vào lúc này thì Lương Thành ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên run lên, giống như bị thần chết nhìn chằm chằm vậy!

Tuy nhiên, xung quanh được đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ nên đã giúp anh ta xua tan nỗi sợ hãi, một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt anh ta: “Chậc chậc, khi nhìn thấy cô gái nhỏ đó thì tôi đã cảm thấy cô ta không bình thường đối với anh…”

“Ha ha… Diệp Phùng, anh là đàn ông đã có gia đình, lại còn nɠɵạı ŧìиɧ?”

“Anh nói xem nếu Hà Tố Nghi biết được sẽ buồn như thế nào chứ, ha ha…”

Nghe được lời giễu cợt trắng trợn của thầy!”

“Hạ lệnh!”

“Nhân danh Đế Sư, Sách Đế ĐÐư, tất cả những người được ghi trên Sách Đế Sư đều tập trung ở thủ đô trước buổi trưat”

“Vâng, thưa thầy!”

“Gϊếŧ người diệt môn!”