Đế Sư Xuất Sơn

Chương 187

Còn Hà Tố Nghi thì trợn tròn mắt, cô đương nhiên biết thân phận của Trương Trì Hổ, nhà giàu số một Thủ Đô, tài sản của anh ta lên đến hàng ba trăm nghìn tỷ Đồng. Nhưng một nhân vật to lớn như vậy làm sao có thể biết được Diệp Phùng?

Diệp Phùng chớp chớp mắt, nhìn về phía Trương Trì Hổ, cười nói: “Vừa nãy, tôi nói rồi, tôi chưa ăn no thì sẽ không vui. Nhưng nếu tôi ăn rồi thì tất cả đều hóa thành chuyện nhỏ!”

Trương Trì Hổ đột nhiên nảy sinh vẻ thích thú, cười nói: “Người anh em Diệp đây cũng là người thích hành động theo cảm xúc nhỉ!”

“Quản lý! Mau cho người anh em này một phòng đặc biệt, đem hết những món đắt nhất của nhà hàng Tử Trúc Lâm các anh lên hết cho tôi!”

“Ngoài ra, hai chai Lafite có giá hai mươi tỷ Đồng mà tôi ký gửi với các anh lần trước cũng mang lên cho người anh em này! Từ nay về sau, nếu người anh em họ Diệp này có đến Tử Trúc Lâm của các anh dùng bữa thì cũng giống như việc tôi đến đây, tất cả chi phí cứ tính hết cho tôi!”

Sau khi nói xong, các anh chị em nhà họ Hà đều sững sờ, giây trước đó còn nhạo người ta không đủ tư cách để ăn đồ của Tử Trúc Lâm, mà trong giây tiếp theo đã trở thành người có vị thế hàng đầu. Có thể khiến cho đầu bếp của Tử Trúc Lâm thành đầu bếp riêng của mình, ngày ngày nấu cho mình ăn cũng không vấn đề gì.

“Cám ơn ông chủ Trương, Tố Nghi, chúng ta đi thôi, trở về ăn cơm.”

Lúc này, Trương Trì Hổ lập tức chỉ vào Hà Thiên: “Anh là Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Long đúng không? Bắt đầu từ ngày mai, anh đi đến phòng nhân sự làm thủ tục thăng chức đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch!”

Theo Trương Trì Hổ, người có thể ngồi ăn với Diệp Phùng thì chắc là có mối quan hệ không đơn giản. Vì để lấy lòng được Diệp Phùng, thì một chức vụ Phó chủ tịch có là gì?

Vừa mới trải qua chuyện không hay, bây giờ lại có chuyện tốt rơi vào đầu, Hà Thiên cảm thấy sắp không thở được nữa rồi, tâm tình phấn khích, cúi đầu: “Cám ơn ông chủ Trương! Cám ơn ông chủ Trương!”

Lúc này, Diệp Phùng đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Trương Trì Hổ, cười nói: “Ông chủ Trương, theo ý tôi, với năng lực của anh họ tôi, một Phó chủ tịch cũng quá thiệt thòi rồi, chi bằng thăng lên làm

Chủ tịch thì tốt hơn đấy.” Trương Trì Hổ không ngốc, nghe được ý tứ trong lời nói của Diệp Phùng, liền vội vàng hỏi: “Anh em Diệp, đây là người thân của cậu sao?”

Diệp Phùng bật cười: “Người thân? Đương nhiên rồi!”

“Vừa rồi anh họ của tôi, anh ấy còn cố gắng tìm công việc cho lợn ăn cho tôi đấy!”

“Cái gì!”

Sắc mặt Trương Trì Hổ lập tức thanh đổi, nhìn Hà Thiên, nghiến răng nghiến lợi: “Anh Hà thật sự là tài giỏi, ngay cả mấy anh em họ Trương tôi đây cũng chỉ xứng đi cho lợn ăn. Ngôi chùa nhỏ này của Tập đoàn Phong Long này thật sự không thể chứa nổi vị phật lớn như anh đây!”

Sắc mặt Hà Thiên thay đổi: “Ông chủ Trương! Không phải! Không phải như vậy đâu!”

“Diệp Phùng! Không phải! Em rể! Mau giúp anh nói vài câu đi!”

Diệp Phùng khoát tay: “Tôi so với một kẻ vô dụng còn không xứng thì làm sao có thể có tư cách ra mặt nói giúp anh họ đây?”

Lúc này, Khúc Long Khâm mang theo bộ mặt xây xẩm đi tới: “Dám bảo khách quý nhà họ Khúc tôi đi chăn lợn, anh cũng to gan lắm!”

“Ông chủ Trương, tôi thay mặt mọi người thông báo một chút, tôi sẽ đưa thông tin của người này vào danh sách đen của tất cả các Công ty ở Thủ Đô. Nếu có công ty nào dám thuê anh ta, điều đó có nghĩa là chống lại nhà họ Khúc chúng tôi!”

Sắc mặt của Hà Đông Đông càng thêm khó nhìn, không nhịn được hỏi: “Với năng lực của anh họ tôi thì đâu cần có một Tập đoàn Phong Long các người, có rất nhiều Tập đoàn lớn chiêu mộ anh tôi với mức lương cao ngất ngưởng kìa. Ông nghĩ ông là ai mà có thể ra lệnh cho tất cả các Công ty ở Thủ Đô này chứ?”

Trương Trì Hổ ngây ngốc nhìn cô ta: “Anh ấy là người nhà họ Khúc, một trong mười gia đình đứng đầu ở Thủ Đô. Ở Thủ Đô này, chỉ cần anh ta nói một câu thì sẽ không có bất cứ Công ty nào dám mời các người cả. Dù các người có ra đường đi ăn xin cũng không ai dám móc túi bố thí cho mấy người một đồng nào cả!”

Cái gì?

Cả ba người như bị sét đánh ngang tai. Hóa ra anh ta là người có địa vị lớn như vậy!

Mà thứ rác rưởi mà họ coi thường vừa rồi hóa ra lại là một vị khách quý của người có địa vị cao nhất nhì ở Thủ Đô, người mà bọn họ nằm mơ cũng không với tới được?

Trương Trì Hổ liếc nhìn Hà Thiên một cách mỉa mai.”Đắc tội ai không đắc tội, lại dám đi đắc tội với khách quý nhà họ Khúc. Nhà họ Khúc cũng ra thông báo rồi, bây giờ ở Thủ Đô này đã không còn chỗ dung thân cho mấy người nữa rồi, còn công việc chăn lợn, anh cứ giữ lại cho mình đi.”

“Bốp!”

Sắc mặt Hà Thiên tái mét, ngã quy xuống đất, anh ta biết rằng, tiền đồ sau này của mình đều tiêu tùng hết rồi!

Mà lúc này, Hà Đông Đông cũng tái mặt, không còn vẻ kiêu ngạo trước kia nữa: “Em rể! Chị sai rồi! Chị thật sự sai rồi!”

“Chị thực sự không biết em họ lại là một người tài giỏi như vậy, cầu xin em, xin em họ nói với ông chủ Trương một tiếng được không! Anh họ em không dễ dàng gì mới có thể tìm được công việc như vậy!”

Trước sự cầu xin của Hà Đông Đông, Diệp Phùng vẫn không chút động lòng, anh lạnh nhìn cô ta: “Chuyện này tôi không giúp đâu!”

“Dù sao thì, tôi và ông chủ Trương cũng chỉ là vừa rồi mới quen biết thôi!”

Nói xong, anh không thèm nhìn bọn họ lần nữa, nói với Hà Tố Nghi: “Tổ Nghi, chúng ta trở về ăn cơm đi!”

Hai người được tiếp đãi cả một bàn tiệc, sau khi ăn xong, Hà Tố Nghi liền đi làm. Mà Diệp Phùng thì lau khóe môi, bước lớn tới cửa, duỗi eo, bắt đầu nói: “Ông chủ Khúc, còn có chuyện gì nữa?”

Ở một góc khuất nào đó, bóng dáng của Khúc Long Khâm đột nhiên xuất hiện, nhìn Diệp Phùng với nụ cười trên môi!

“Anh Diệp quả là người sáng suốt tinh tường!”

“Tôi đợi anh Diệp, cũng không có chuyện lớn gì cả, chủ yếu là vì sau khi ba tôi tỉnh lại thì biết anh Diệp là người cứu, cho nên đặc biệt muốn mời anh Diệp đến Bệnh viện một chuyến để bày tỏ lòng biết ơn!”

Giọng nói dừng lại một chút, Khúc Long Khâm tiến lên một bước, nghiêm giọng nói: “Ba tôi đã nói là phải nhất định đích thân mời anh Diệp đến!”

“Ha ha..”

Khóe miệng Diệp Phùng nhếch lên một nụ cười: “Tôi và và ông cụ Khúc cũng coi như gặp một lần đã quen thân. Nếu nhà họ Khúc đã có lời mời thì Diệp Phùng tôi nên đi tới một lần!”