Mấy người bọn họ hoàn toàn không hề có chút manh mối nào về việc mất tích của Thi Nguyệt.
“Thưa thầy!”
Thiết Chinh Nhạc nhìn cả người Diệp Phùng đang không ngừng run rẩy, vội vàng mở miệng nói: “Thầy đừng lo lắng, tôi sẽ lại cử thêm người ngay bây giờ chắc chắn sẽ..”
Diệp Phùng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt sau đó ngắt lời anh ta: “Kẻ bắt cóc Thi Nguyệt chắc chắn có liên quan đến nhà họ Diệp”
“Bây giờ việc cấp bách nhất chính là tìm được người trước.”
“Cho dù có phải đào sâu ba tấc đất của thủ đô lên cũng đều cần phải tìm được con gái tôi trở về một cách an toàn.”
Giọng nói lạnh băng như thể tiếng tù và của thần chết vang lên.
Ngay sau đó cả thủ đô hoàn toàn sôi trào.
Bảy vị chiến thần lấy Thiết Chinh Nhạc làm đầu cùng với các nhóm côn đồ nhỏ của thủ đô lần lượt đóng quân ở bên ngoài nơi đó, ngăn chặn hết các ngả đường, chỉ cần bất cứ nhân vật đáng ngờ nào cũng đều bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Bảy chiến khu lớn mỗi nơi đều tự điều ra năm nghìn binh lính tinh nhuệ được trang bị vũ khí đầy đủ nhanh chóng tiến về thủ đô.
Các nhà tài phiệt lớn đều công bố số tiền thưởng cao ngất ngưởng để tìm kiếm tung tích của Thi Nguyệt, số tiền thưởng trước mắt đã lên tới ba trăm năm mươi tỷ.
Từng mệnh lệnh của Đế Sư lần lượt được ban ra, toàn bộ Thiên Triều như một cỗ máy khổng lồ nhanh chóng vận hành.
Hỗn loạn! Tất cả đều rối tung.
Cả thủ đô chìm ngập trong bầu không khí hoảng loạn.
Ngay sau khi các thế lực ở thủ đô nhận được tin tức bỗng chốc đều tỏ ra hoảng hốt lo âu, rất nhiều người đổ dồn sự chú ý vào một chỗ.
Các chiến thần ở biên giới và tài phiệt khắp các nơi cùng tụ hội, thủ đô vốn yên bình ngần ấy năm chẳng lẽ sắp thay đổi rồi sao?
Rất nhiều gia tộc giàu có và quyền quý lo lắng hoang mang, bởi vì họ hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những tin tức gây sốc liên tiếp được tuôn ta từ trong miệng nhóm người nắm giữ quyền lực hàng đầu của Thiên Triều.
Tuy nhiên những người nhạy bén có lẽ đã phát hiện ra rằng, tất cả những nhân vật hàng đầu ngày thường vẫn luôn tỏ ra cao quý này đều chỉ nói về một người.
Đó chính là Thi Nguyệt!
Thi Nguyệt là ai vậy?
Tại sao có thể khiến cho toàn bộ thủ đô phải rung chuyển?
Mà lúc này Diệp Thiên Linh cũng đã nhận được tin tức, mồ hôi chảy đầy trên khuôn mặt, vẻ hoảng sợ lộ rõ không thể che giấu nổi trong đáy mắt.
“Diệp Phùng mày giỏi lắm!”
Bà cụ Diệp thở dài một tiếng: “Vốn tưởng rằng đã hiểu rõ nó, không ngờ lại coi thường nó rồi.”
“Không nghĩ tới học trò của Đế Sư đã lớn mạnh đến mức này! Hơn nữa bọn họ đối xử với Diệp Phùng không phải là loại tình cảm thầy trò bình thường, vậy thì việc tìm kiếm này đơn giản rồi.”
“May mà lúc đầu chúng ta không có khúc mắc gì lớn, nếu không nhà họ Diệp thật sự sẽ bị hủy hoại trong tay của nó.”
Sắc mặt của Diệp Thiên Linh lúc xanh lúc đỏ, điều hòa đã mở ở mức hơn hai mươi độ nhưng cũng không thể che lấp được mồ hôi đang chảy ra đầm đìa.
“Thiên Linh? Con làm sao vậy?
Lúc này bà cụ Diệp cũng đã nhận ra trạng thái của Diệp Thiên Linh không ổn.
“Mẹ ơi! Cứu con với!”
Diệp Thiên Linh đột nhiên quỳ xuống trước mặt bà cụ Diệp, câu được câu không kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong sắc mặt của bà cụ trở nên tái nhợt, cả người lảo đảo: “Con…con nói gì? Chính con là người đã làm ra hết thảy mọi chuyện này sao?”
“Con muốn bán con gái của Diệp Phòng cho tổ chức buôn người quốc tế à?”
“Con…con cũng chỉ muốn dạy cho tên Diệp Phùng kia một bài học mà thôi, ai ngờ sẽ đi đến bước này.”
“Mẹ ơi, chúng ta phải làm gì bây giờ đây? Hay là con nhanh chóng đưa con gái của nó trở về vậy.” “Bốp!”
Sắc mặt của bà cụ Diệp tối sầm lại, vỗ mạnh xuống mặt bàn: “Dừng lại sao? Cho dù bây giờ có muốn dừng tay thì con cho rằng Diệp Phùng sẽ buông tha cho chúng ta hay sao?”
Vẻ độc ác chợt thoáng hiện lên trong mắt của bà ta một cách rõ rệt.
Sự việc đã đến nước này có nói nhiều cũng vô ích.
Bà không thể đứng nhìn con trai của mình đi vào chỗ chết được.
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, bà cụ Diệp mở miệng nói: “Ngoài hai người chúng ta ra còn có ai biết được chuyện này không?”
“Khôn…không còn ai biết cả.”
“Nếu đã như vậy thì việc này vẫn còn có cơ hội để xoay chuyển.”
“Trước khi Diệp Phùng vẫn chưa phát hiện ra xử lý con bé kia đi! Khiến cho thần không biết quỷ không hay, nếu không có bằng chứng thì cho dù nó có tìm đến tận cửa, chúng ta cũng không phải sợ.”
“Giải quyết rớt sao?”
Con ngươi của Diệp Thiên Linh co rụt lại sau đó lắp bắp nói: “Nếu như làm…làm như vậy, một khi Diệp Phùng phát hiện ra nó sẽ gϊếŧ chết chúng ta đó!”
Ánh mắt của bà cụ Diệp trở nên lạnh lùng: “Nếu như con không làm như thế thì một khi bị nó tìm ra, con cho rằng nó sẽ bỏ qua cho chúng ta hay sao?”
Diệp Thiên Linh ngây người, sau đó gật đầu với sắc mặt tái nhợt: “Con hiểu rồi!”
“Kẻ mà con đã liên hệ chính là người thuộc hội Thương Long tổ chức buôn bán người lớn nhất thế giới, trụ sở chính của họ ở nước ngoài.”
“Tàu chở hàng của bọn họ đang đậu ở bến cảng, con lập tức đi thu xếp ngay bây giờ và sẽ lao nhanh đến đó, nhất định kêu họ rời cảng trước mười hai giờ đêm nay.”
Cùng lúc đó ngay sau khi mệnh lệnh của Diệp Phùng được ban ra, các học trò của Đế Sư khắp các ngả không ngừng chạy vội tới.
Hơn nữa một tin tức lan truyền khắp thủ đô.
Bất kể là ai cũng không cần quan tâm là đó là người thế nào, chỉ cần bị điều tra ra có liên quan đến chuyện này, thì lòng thù hận của học trò Đế Sư sẽ trở thành cơn ác mộng đeo bám họ suốt cả cuộc đời.
Dù là ai đi chăng nữa chỉ cần người đó có thể cung cấp một chút tin tức về Thi Nguyệt thì sẽ nhận được tiền thưởng hàng tỷ, hơn nữa còn được trở thành khách mời của Diệp Phùng và nhận được ba lời hứa vô điều kiện của Đế Sư nữa.
Nếu như dính líu đến việc này dù chỉ một chút vậy thì sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Còn nếu cung cấp được bất cứ tin tức gì thì giàu sang phú quý cả đời.
Tin tức này khiến cho cả thủ đô đều Sôi trào.
Ngoại trừ khoản tiền thưởng hấp dẫn ra, chỉ những ai biết được thân phận thật sự của Diệp Phùng mới hiểu ba lời hứa này thật sự vô giá.
Một lời hứa của Đế Sư đáng giá ngàn vàng.
Điều này không chỉ đại diện cho sự hứa hẹn của một mình Diệp Phùng mà còn là của một trăm nghìn học trò Đế Sư nữa, đó là ân tình lớn lao của một nửa giới – quyền quý Thiên Triều rồi.
Mà giờ phút này mức tiền thưởng đã lên tới con số khổng lồ ba nghìn năm trăm tỷ, thậm chí rất nhiều người đổ xô về thủ đô, lúc này Thi Nguyệt đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Hà Tố Nghi vẫn đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại, Diệp Phùng hoàn toàn không dám đi quấy rầy cô, sợ cô sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm, thời gian cứ trôi qua từng chút một, trong lúc đó nhóm quản lý cao cấp của Thiên Triều cũng gọi đến hỏi thăm lý do rất nhiều lần.
Khi họ biết được kết quả, mọi người đều trở nên im lặng.
Sau khi Thi Nguyệt mất tích được ba giờ thì rốt cuộc cũng truyền tới một tin tức gây hoang mang lòng người.
Cuối cùng đã tìm được manh mối.