“Cậu to gan quá nhỉ?”
Quản lý Vương ngay lập tức quát lớn: “Sếp của chúng tôi đường đường là tổng giám đốc của một công ty đã niêm yết, tên của ông ấy là thứ mà một người lái một chiếc xe tồi tàn như cậu có thể gọi được hay sao?”
“Nếu thông minh thì nhanh chóng cút đi cho tôi! Nếu không thì, tôi sẽ khiến cho cậu phải đẹp mặt đấy!”
“Được, được đấy!”
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ cong lên: “Ngược lại tôi lại muốn xem thử xem, ông làm thế nào để khiến tôi đẹp mặt đây!”
Nói rồi, cầm điện thoại lên, bấm một dãy Sau khi điện thoại được kết nối, anh thản nhiên nói ra một câu: “Tôi đang ở Khách sạn Dụ Long, quản lý đội bảo vệ của khách sạn nói muốn cho tôi đẹp mặt!”
Nói xong, trực tiếp cúp máy.
Thấy dáng vẻ này của anh, trên mặt của Quản lý Vương lộ ra vẻ khinh thường: “Gọi điện thoại hù người khác à?”
“Chàng trai trẻ này, ngược lại tôi cũng muốn xem thử xem, cậu có thể gọi được người nào đến đây? Cho cậu thêm mấy lá gan nữa, xem thử xem cậu có dám ở khu vực của Khách sạn Dụ Long của chúng tôi mà dương oai hay không?”
Vừa dứt lời, một người mặc đồ tây mang giày da từ bên ngoài vội vã chạy vào.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, Quản lý Vương hiếu kỳ hỏi: “Tổng quản lý? Cửa hàng trưởng?
Sao hai người lại đến đây?”
Người tới căn bản không quan tâm ông ta, vừa liếc mắt đã nhìn đến Diệp Phùng đang đắc ý đứng ở một bên, ngay tức thời cung kính nói: “Dạ, xin hỏi, cậu là cậu Diệp đúng không a?”
Vẻ mặt của Quản lý Vương đột nhiên trở nên cứng ngắc!
Diệp Phùng khẽ gật đầu, xem như là thừa nhận thân phận của mình.
Sau đó, vẻ mặt như có điều gì đó suy nghĩ nói: “Tôi không được phép đỗ xe ở đây à?”
“Cậu cứ nói đùa, cậu chính là vị khách quan trọng nhất của chúng tôi, cho dù cậu muốn đỗ xe ở sảnh lớn của khách sạn chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà mở cửa lớn để tiện cho việc cậu đỗ xe đấy chứ”
“Thế hệ thứ hai của nhà giàu nhất kiêu ngạo giành chỗ đỗ xe, mà quản lý đội bảo vệ của khách sạn các ông lại tùy tiện đến mức không phân tốt xấu mà muốn vứt xe của tôi ở bãi phế liệu, ha ha, vậy mà tôi lại không cảm nhận được ba từ quan trọng nhất của các ông đấy, nó ở đâu vậy?”
Sắc mặt của tổng quản lý ngay lập tức thay đổi, tức giận nói: “Quản lý Vương, ông có mấy lá gan mà lại dám làm mất lòng cậu Diệp hả?”
“Khấu trừ tất cả những đãi ngộ và phúc lợi của ông ở Khách sạn Dụ Long, hiện giờ, ngay lập tức thu dọn đồ đạc của ông rồi cút đi!”
“Cậu chủ Triệu, thật xin lỗi, từ hôm nay trở đi, tất các các sản nghiệp kinh doanh dưới tên của Khách sạn Dụ Long đều sẽ cấm cậu vào!”
Sắc mặt của cậu chủ Triệu đầu tiên là trắng bệch, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên đầy giận dữ: “Ha! Ông chỉ là một cửa hàng trưởng nho nhỏ mà thôi, ông thì được xem là thứ gì kia chứ?”
“Chẳng lẽ ông lại là người thân của đứa nghèo rớt mồng tơi này, đặc biệt đến đây để ra mặt giúp anh ta?”
“Ông có biết tôi đây và sếp của mấy người có quan hệ gì không? Đó là quan hệ thân thiết nhiều thế hệ rồi đấy!”
“Từ hôm nay trở đi, sẽ không phải nữa rồi!”
Trong lúc ấy đột nhiên có một giọng nói càng thêm lạnh lùng truyền đến, cậu chủ Triệu nhìn về phía phát ra giọng nói ấy, khi thấy rõ khuôn mặt của người đang đi đến, ánh mắt của anh ta ngay lập tức tràn đầy hoảng sợ mà mở lớn: “Chú… Chú Ngô, sao chú lại ở đây?”
Ngô Cao Lãng cũng không thèm nhìn anh †a lấy một cái, cung kính mà cúi người xuống trước mặt Diệp Phùng đang đứng ở bên cạnh: “Thầy, thật xin lỗi, là học trò quản lý không tốt, khiến thầy phải chịu uất ức rồi!”
Cảnh tượng đang xảy ra trước mắt khiến cho tất cả mọi người ở đây ngay lập tức kinh sợi Vậy mà sếp của một công ty đã niêm yết lại gọi một người đàn ông trẻ tuổi như vậy là thầy?
Quản lý Vương đang đứng ở bên cạnh lại càng bị dọa đến mức hai chân mềm nhữn, ngã xuống dưới đất, cả người run rẩy!
Mà Diệp Phùng nhìn Ngô Cao Lãng đang cúi người trước mặt mình, khẽ cười nói: “Ngẩng lên đi!”
“Từ một ông chủ của một tiệm bánh bao, nay đã thành ông chủ lớn của một trong mười khách sạn đứng đầu thế giới, Ngô Cao Lãng, mười năm, ông làm tốt lắm!”
Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi, nhưng khi lọt vào tai Ngô Cao Lãng, lại giống như một điều gì đó rất vinh dự, khuôn mặt ngay lập tức trở nên ửng hồng: “Thầy, tất cả những gì tôi có được ngày hôm nay đều là nhờ vào sự dạy bảo của thầy năm đó.”
“Ơn dạy dỗ cao dường như núi, tôi Ngô Cao Lãng vấn luôn ghi nhớ trong lòng!”
Sau đó, Ngô Cao Lãng dời mắt, nhìn về phía cậu chủ Triệu, thái độ ngay lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng!
“Cậu là đứa trẻ kia của nhà họ Triệu?”
“Chú… Chú Ngô, chú… Chú nghe cháu giải thích…”
Giọng nói của cậu chủ Triệu đang không ngừng run rẩy!
“Hừ! Quay về nói với ba mẹ cậu, bản hợp đồng chín trăm triệu đã bàn xong lúc trước, từ bây giờ đã không còn hiệu lực rồi!”
Vẻ mặt của cậu chủ Triệu đột nhiên trắng bệch!
Bởi vì một hành động càn quấy của bản thân mà đã làm mất đi việc làm ăn chín trăm triệu của gia đình, nếu như ba biết được chuyện này, còn không đánh chết anh ta sao?
“Thầy, xử lý chuyện này như vậy, thầy có hài lòng không ạ?”
Diệp Phùng nghĩ một chút, đột nhiên dưới chân động một chút, theo âm thanh vang lên một ống thép đã nằm gọn trong tay anh, sau đó ống thép ấy nhanh chóng bị ném tới chiếc xe thể thao Ferrari.
Cạch!
Một gậy này, kính trước ngay lập tức bị vỡ.
“Xe của tôi!”
Cậu chủ Triệu hô lên một tiếng, theo bản năng mà muốn xông tới.
Ngô Cao Lãng đột nhiên vươn tay ra, kéo anh ta lại, giọng nói lạnh như băng: “Nể tình mấy chục năm tình cảm của tôi và ba cậu, tôi khuyên cậu không nên xúc động!”
“Để cho thầy của tôi trút giận trước đãi”
“Tốt hơn hết là cậu nên cầu nguyện sau khi thầy của tôi trút giận xong thì sẽ cảm thấy hài lòng!”
“Nếu không thì, sáng sớm ngày mai, sẽ không còn nhà họ Triệu nào ở trong thủ đô nữa đâu!”
Chỉ chốc lát sau, chiếc xe thể thao hơn ba trăm triệu trực tiếp trở thành một đống sắt vụn.
Diệp Phùng đi thẳng đến chỗ cậu Triệu, cười nói: “Cậu đυ.ng xe của tôi, tôi cũng đυ.ng xe của cậu, cậu nói thử xem, có công bằng hay không?”
Sắc mặt của cậu Triệu trắng bệch, dưới cái nhìn chăm chú, lạnh lùng của Ngô Cao Lãng, anh ta cứng ngắc gật đầu: “Công… Công bằng.”
“Nếu đã là công bằng, vậy xe của tôi cũng không cần cậu bồi thường nữa, xe của cậu, vậy có phải là cũng không cần tôi bồi thường, đúng không?”
Cậu chủ Triệu chút nữa đã mắng ra thành tiếng rồi, một chiếc xe của anh ta là có thể mua được mười chiếc xe tồi tàn của anh, vậy mà cũng có thể giống nhau được hay sao?
Nhưng mà, anh ta dám nói sao?
Anh ta không dám!
“Vâng… Không cần ạ.”
Diệp Phùng hài lòng mà gật đầu, nắm lấy cổ tay Hà Tố Nghỉ: “Đi thôi, chắc bạn học của em cũng đã đợi lâu rồi!”
“Thầy, để tôi dẫn đường cho ạ, mời thầy đi bên này!”
Sau khi đến được phòng mà Tần Diệu Minh đã đặt trước, Hà Tố Nghỉ hơi sửa sang lại vẻ ngoài của mình, đẩy cửa bước vào.
Quét mắt nhìn một vòng, trên mặt cô hiện lên vẻ tươi cười, nói: “Thật xin lỗi, để mọi người phải đợi lâu rồi!”