Nghe vậy, Hà Tố Di cũng run lên, đối diện với đôi mắt không chút tình cảm của Diệp Phùng, trong lòng cô ta tràn đầy sợ hãi. Có điều lúc này cô ta đã không còn đường rút lui, chỉ có thể cắn răng nhìn chằm chằm Diệp Phùng: “Cho dù anh quen với mấy nhân vật lớn thì có thể làm gì? Anh cho rằng tôi không quen biết ai sao?
Sau đó cô ta kêu lên: “Mẹ! Lấy di động của con gọi điện thoại!”
Lúc này Điền Vân cũng không còn đường lui, đành phải kiên trì đứng về phía Hà Tố Di.
Chẳng mấy chốc, điện thoại được kết nối, giọng một gã đàn ông vang lên: “Sao rồi bé cưng? Em đã nghĩ thoáng chưa?”
Hà Tố Di đáp ngay tức thì: “Tôi nghĩ thoáng rồi! Tôi có thể đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, thậm chí có thể cho anh tất cả tài sản của nhà họ Hà, nhưng anh phải đồng ý một điều kiện của tôi! Hôm nay là ngày cưới của chị gái tôi, tôi muốn anh dẫn theo một ngàn lính tinh nhuệ vũ trang hạng nặng đến chúc mừng chị gái tôi!”
Mặc dù mồm nói là chúc mừng, nhưng ai cũng có thể nghe nói tới sự thâm độc trong giọng nói của cô ta.
“Ha ha, được! Anh sẽ đến ngay!” Giọng nói không lớn, nhưng đủ để mọi người nghe rành mạch.
Hà Sâm khó tin nhìn cô con gái ngày thường ngoan ngoãn thanh thuần này, run giọng hỏi: “Tố… Tố Di, con vừa nói cái gì? Làʍ t̠ìиɦ nhân cho người khác ư? Con còn có mặt mũi không hả?! Ba vẫn còn sống cơ mài Khi nào thì tài sản nhà họ Hà tới lượt con chỉ phối!?”
“Ha ha ha..” Hà Tố Di đã không còn vẻ cung kính và làm nũng với Hà Sâm như ngày xưa, chỉ toàn là lạnh lùng: “Ba à, ba đã già rồi, những thứ nên giao cho con gái thì cũng buông tay đi. Tất cả tài sản của nhà họ Hà, con đều đã kêu mẹ chuyển tới danh nghĩa của con, bây giờ ba chẳng còn gì nữa đâu.”
Hà Sâm nhìn chằng chằng người vợ bên gối của mình: “Là… Là bà ư?”
Tất cả đã bại lộ, Điền Vân cũng không cần thiết giả vờ, hừ lạnh: “Đúng, chính là tôi! Ông cho rằng tôi không biết trong lòng ông còn lén lút nhớ thương con tiện nhân Hà Tố Nghi này, muốn chia một nửa tài sản cho nó sao?”
“Tố Nghi là con gái tôi, chia nửa tài sản cho con bé thì có gì không đúng?!”
“Đương nhiên là không đúng! Tất cả đáng nhẽ phải là của tôi! Cũng chỉ có thể thuộc về tôi!” Hà Tố Di ác độc nói: “Ba à, chuyện đã đến nước này, tôi không ngại nói cho ông một vài chuyện. Năm đó tin tức Hà Tố Nghi chưa chồng mà chửa là do tôi phái người lan truyền nên ông mới không thể không đuổi cô ta ra ngoài vì thanh danh của nhà họ Hài! Mỗi tháng ông lén lút trợ cấp cho hai mẹ con tiện nhân này cũng đều bị tôi chặn lại! Năm năm qua, tiền ông gửi không có một xu nào vào túi hai mẹ con cô ta! Còn nữa, ông biết tại sao Hà Tố Nghi lại chọn học trường đại học cách xa thành phố Hướng Dương nhất không? Đó là vì cô ta chỉ muốn tránh xa mẹ con tôi, trốn xa thì sẽ không bị tôi và mẹ tôi đánh đập sỉ vả, ha ha ha.
Hà Sâm run rẩy nhìn Hà Tố Nghỉ khóc lóc thảm thiết: “Tố… Tố Nghi, cô ta nói thật sao?
Nhưng… Nhưng sao con không nói cho ba biết chuyện này?”
Hà Tố Nghi tuyệt vọng: “Con đã nói rồi, nhưng ba có tin con đâu?”
Hà Sâm sửng sốt, sau đó tát mạnh lên mặt mình: “Hà Sâm, mày chính là thằng khốn, thằng khốn!”
Đúng lúc này, tiếng bước chân ồn ào truyền đến, sau đó mọi người đều kinh hô, một đám binh lính vũ trang hạng nặng vây quanh toàn bộ sân khấu, nòng súng lạnh lẽo nhắm ngay người trên sân khấu. Ngay sau đó, một gã mập xấu xí bước đến trước mắt mọi người.
“He he he… Người đẹp của anh, anh đã dẫn binh lính mà em muốn đến rồi đây!” Nói rồi, gã vươn tay ôm Hà Tố Di vào lòng, không hề bận tâm tới ánh mắt của mọi người, bàn †ay mập ú trực tiếp bóp ngực Hà Tố Di.
Ánh mắt Hà Tố Di chán ghét, nhưng trên mặt lại giả vờ hân hoan vùi vào lòng gã, chỉ vào Hà Tố Nghị, dịu dàng nói: “Đoàn trưởng Lương, anh nhìn chị em xem thế nào?”
Lương Khúc Sinh nhìn theo hướng cô ta chỉ, ánh mắt nhất thời sáng ngời. Hà Tố Nghi vốn thuộc tuýp con gái thanh thuần đáng yêu, bây giờ khóc lóc thảm thương càng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của đàn ông.
“Được được! Bố mày thích!” Lương Khúc Sinh liếʍ môi, nhìn Hà Tố Nghi bằng ánh mắt đầy tham lam, giống hệt một tên thổ phỉ tội ác †ày trời.
“Anh xem, hôm nay bọn em đều mặc váy cưới, hai cô dâu, còn là chị em, chỉ bằng để hai chị em em cùng hầu hạ anh được không?”
Trong đầu Lương Khúc Sinh nhất thời hiện lên cảnh tượng mờ ám, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Được thì được, nhưng dù gì bố mày cũng là đoàn trưởng, làm chuyện cướp đoạt dân nữ thì không ổn đâu nhỉ?”
“Ha ha, đoàn trưởng Lương, sao có thể gọi là cướp đoạt? Rõ ràng chị gái em nguyện ý mà!” Nói rồi, cô ta cầm vật trang sức nhẹ nhàng đâm vào cổ Thi Nguyệt, máu tươi đỏ sãm lập tức rỉ ra.
“Mẹ, con đau! Thi Nguyệt đau quá!” Tiếng khóc của cô bé như búa tạ gõ vào lòng Hà Tố Nghi.
Hà Tố Di lạnh lùng nói: “Chị gái của tôi, chị nói xem tôi nói có đúng không?”
“Hà Tố Di, đừng làm tổn thương Thi Nguyệt!”
“Muốn tôi tha cho con bé tạp chủng này thì đơn giản thôi! Còn không mau cởi hết quần áo, bò từng bước tới đây cho đoàn trưởng Lương kiểm tra dáng người của chị? Ha ha ha… Nhưng tôi không có nhiều lòng kiên nhân đâu! Trong vòng 10 giây, nếu chị còn không cởi hết thì tôi không dám hứa sẽ không làm gì đâu đấy nhé!” Tiếng cười của Hà Tố Di tràn ngập điên cuồng.
Thấy Thi Nguyệt khóc lóc, Hà Tố Nghi run lẩy bẩy, cuối cùng vẻ mặt quyết tuyệt: “Được, tôi cởi!”
Nói rồi, cô run rẩy đặt tay lên cúc áo, đột nhiên một bàn tay ấm áp nắm tay cô: “Tố Nghỉ, em đừng làm chuyện điên rồ.”
“Em không muốn! Em cũng không muốn như thết Nhưng con gái em sắp mất mạng, em phải làm sao đây? Em có thể làm gì được đây?” Hà Tố Nghi tuyệt vọng khóc rống lên.
“Diệp Phùng, em không xứng với anh. Nể tình em từng cứu anh, sau này Thi Nguyệt xin giao cho anh.” Giọng nói run rẩy của Hà Tố Nghỉ giống như lời di ngôn cuối cùng.
Đúng vậy, nếu thật sự cởi hết quần áo trước mặt công chúng thì với sự trinh liệt của Hà Tố Nghị, có lẽ sau khi cứu được Thi Nguyệt, cũng chính là lúc cô tự sát.
Diệp Phùng ôm chầm cô: “Tố Nghĩ, em tin †ôi không? Trong thiên hạ này không ai có thể làm tổn thương một cọng tóc của con gái chúng ta ngay trước mặt tôi!”