Đế Sư Xuất Sơn

Chương 3: Cả đất nước đều kinh hãi

Đêm nay, bóng đêm thâm trầm sâu thẳm.

Một cơn gió lạnh bất thình lình thổi qua khiến bóng đêm tĩnh lặng càng thêm hiu quạnh.

Tại chiến trường Đông, bỏ qua thi thể vẫn còn hơi ấm nằm la liệt trên mặt đất, một người vạm vỡ trực tiếp bóp vỡ di động, lệ khí càng nồng nặc.

“Truyền mệnh lệnh của tôi, lập tức chỉnh đốn đội ngũ đi theo tôi!”

Lúc này, mấy chiếc xe.Jeep chặn trước mặt họ, một gã đàn ông da đen cẩn thận nhìn anh ta: “Vương Khinh Lâm, mày gϊếŧ bao nhiêu {Để sư xuất sơn tương 3: Cả đất nước đều kinh hã người của Dong Binh Đoàn Vemon bọn tao mà muốn bỏ đi sao?”

Vương Khinh Lâm lạnh lùng nhìn hẳn ta: “Cút!”

“Thật quá đáng!”

“Cho dù Dong Binh Đoàn Overlord của mày là nhóm lính đánh thuê lớn nhất Đông Phi thì cũng không thể kiêu ngạo như vậy!”

“Mày không cho bọn tao một lời giải thích thì đừng hòng rời đi!”

Sát khí ngập trời lại bốc lên.

“Sát!”

Chỉ trong mấy phút, mặt đất lại có thêm thi thể, ba chiếc máy bay võ trang đột ngột bay lên không trung, thẳng tiến thành phố Hướng Dương.

Học trò thứ chín của Đế Sư, đội trưởng Dong Binh Đoàn Overlord đã trở về!

Thủ đô Đông Ngọc, trong một tòa nhà cổ kính cách di tích kinh thành chỉ có năm mươi mét, một ông lão bỗng đẩy cửa bước ra, không quan tâm hàng loạt quan to hiển quý còn đang cung kính xếp hàng chờ, ngồi lên xe rời đi với tốc độ nhanh nhất.

Học trò thứ mười ba của Đế Sư, một trong chín vị quốc y của Đông Ngọc, Thánh Thiên Thủ Tịch Triều Mạnh trở về!

Trong hội trường cung điện ở bắc Âu, một người đàn ông trẻ tuổi nho nhã đột nhiên ném quân cờ trong tay, không nói một lời nào, trực tiếp bỏ đi dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số khán giả, từ bỏ ngôi vị quán quân cờ vua thế giới nằm trong tầm tay.

Học trò thứ mười bảy của Đế Sư, Kỳ Thánh Hoàng Phúc Định đã trở về!

Chính phủ Đông Ngọc, vô số ông lớn đứng đầu đều bị giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ. Mọi người †ề tựu trong phòng họp, liên tục gọi điện thoại, nhìn chằm chằm bóng người có khả năng xuất hiện trong camera.

“Báo cáo thủ trưởng, không ổn! Năm vạn tướng sĩ ở biên cương phía bắc không nhận được bất cứ điều lệnh nào, tự tiện rời khỏi khu vực phòng thủ, bao vây quanh thành phố Hướng Dương!”

“Báo cáo thủ trưởng, có ba chiếc máy bay chiến đấu không rõ lai lịch xuất hiện trên địa phận không trung nước ta, điều tra cho thấy đây là của Dong Binh Đoàn Overlord, chúng ta có nên ngăn cản hay không? Xin chỉ thị của thủ trưởng!”

“Báo cáo thủ trưởng, lấy Thần Tài Hồng Bắc Vương Chính Đăng cầm đầu, một lượng lớn tài chính đang tấn công thành phố Hướng Dương, hiện tại nền kinh tế của thành phố Hướng Dương đều bị rung chuyển.”

“Thủ trưởng, mạng lưới internet của thành phố Hướng Dương đều bị tê liệt, phỏng đoán là bị hacker tấn công! Xin chỉ thị!”

Từng mệnh lệnh liên tục xuất hiện, một ông lão hoảng sợ nói: “Thành phố Hướng Dương? Tất cả đều là thành phố Hướng Dương?”

“Tại sao lại đều đối phó với thành phố Hướng Dương nho nhỏ đó?!”

“Người đâu! Điều tra cho tôi! Tôi muốn biết rốt cuộc thành phố Hướng Dương đã xảy ra chuyện gì bằng tốc độ nhanh nhất!”

“Không cần điều tra… Một ông lão chỉ khoác áo khoác ngồi đằng trước ánh mắt sâu thẳm nói: “Chẳng lế các ông còn chưa phát hiện sao? Những người tiến đến thành phố Hướng Dương này bao quát các ngành nghề, thoạt nhìn như không liên quan tới nhau, nhưng lại có một điểm cực kỳ giống nhau.”

“Tất cả bọn họ đều là học trò của Đế Sư!”

Mọi người nhất thời kinh hãi, trong đầu hiện lên bóng dáng trẻ tuổi. Không quyền không thế, không quan không chức, nhưng trong mắt những người cầm quyền của Đông Ngọc này, không ai dám kinh thường cậu ta!

Học trò của Đế Sư có ở khắp thiên hạ.

Nhất là ba mươi sáu hiền đồ, nếu hợp sức với nhau thì e rằng cả Đông Ngọc cũng phải kiêng ky ba phần “Chết tiệt! Chẳng phải ba năm trước Diệp Phùng đã ẩn cư ở Truyền Đạo Đường, đóng cửa không ra ngoài, trừ dạy học hoàn toàn không để ý tới thế tục rồi sao?”

“Tại sao cậu ta lại đột nhiên xuất hiện tại thành phố Hướng Dương nho nhỏ đó?!

“Bây giờ không phải là lúc bàn chuyện này! Học trò của Đế Sư †ề tựu thành phố Hướng Dương, chắc chắn nơi đó đã xảy ra chuyện khó lường.”

“Đúng rồi, thống soái biên cương phía bắc Thiết Chinh Nhạc cũng là học trò của Diệp Phùng đúng không?”

“Đúng thế, cậu ta đứng thứ năm trong số ba mươi sáu hiền đồ của Diệp Phùng.”

“Gọi điện cho Thiết Chinh Nhạc cho tôi!”

Chẳng mấy chốc, điện thoại đã nối máy.

Cách ống nghe, ông lão vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh tiêu điều từ bên kia. Ông lão không vô nghĩa mà hỏi thẳng: “Tướng quân Thiết, Đế Sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hoàn toàn không cần hỏi nhiều, thành phố Hướng Dương thu hút toàn là học trò của Đế Sư, vậy thì chắc chắn Diệp Phùng đã xảy ra chuyện.

Bên kia im lặng một lát rồi nói: “Vừa rồi, con gái của thầy suýt nữa bị người khác lấy hết máu. Mà thầy giáo vì cứu con gái đã hôn mê bất tỉnh suốt ba tiếng. Các học trò của thầy là chúng tôi tề tựu ở đây chỉ vì đòi lại công bằng cho vợ con của thầy ấy.”

Nghe đến đây, ông lão khẽ run lên, sau đó hoàn toàn nổi giận. Rốt cuộc là kẻ nào lại phạm phải tội nghiệt đáng chết này? Vợ con của Đế Sư sống ở thành phố Hướng Dương vốn nên là chuyện tốt có thể mượn sức Diệp Phùng, nhưng suýt nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, chỉ vì một kẻ vô liêm sỉ nào đó mà đã biến vùng đất ấy thành địa ngục! Ông não không hề nghỉ ngờ, nếu đêm nay Thi Nguyệt bị một chút tổn thương nào thì thành phố Hướng Dương sẽ máu chảy thành sông, nhà nhà để tang!

Sau đó, giọng nói lạnh lẽo của Thiết Chinh Nhạc vang lên: “Thủ trưởng, tôi khuyên ngài đừng nhúng tay vào chuyện đêm nay. Đêm nay, nhất định phải có kẻ ở thành phố Hướng Dương này trả giá vì lửa giận của thầy tôi.

Ngài cũng đừng khuyên tôi, không có thầy ấy thì sẽ không có chiến thần phương bắc Thiết Chinh Nhạc! Cho dù phải vứt bỏ chức vị thống soái biên cương phía bắc, tôi cũng sẽ không rút quân!” Nói xong, anh ta trực tiếp cúp máy.

Mọi người đều nghe rõ ràng cuộc đối thoại này. Một người giận tím mặt hét lên: “Thiết Chinh Nhạc có ý gì vậy hả? Tự tiện điều động quân lực, cậu ta muốn tạo phản sao?!

Thiết ky ở biên cương phía bắc là quân đội của Đông Ngọc, không phải là tư binh của Thiết Chinh Nhạc!”

Ông lão lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông có bản lĩnh như thế, chỉ bằng ông hãy đích thân tới thành phố Hướng Dương trò chuyện với Thiết Chinh Nhạc đi!”

Người kia nhất thời á khẩu không trả lời được. Chiến thần phương bắc Thiết Chinh Nhạc chính là người bước lên vô số thây cốt máu tươi, từ trăm vạn binh lính mà xông ra.

Trong thiên hạ này trừ Diệp Phùng, ai dám nói chuyện với anh ta?

“Vậy… Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Ra lệnh cho bên dưới, tất cả lực lượng quân sự chung quanh đều dừng canh gác.

Nếu có cần thì dốc hết sức phối hợp với mệnh lệnh của Đế Sư. Diệp Phùng có tư cách để tôi bỏ qua một tòa thành!”