Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 128

Giữa những cú đánh lưỡi, cuộn vòng, Chu Cương đã tìm ra được quy luật co siết của Ngải Đông Đông. Gã bấu bàn tay trên hai cánh mông nó rồi thình lình thọc đầu lưỡi nhân lúc nó thoáng thả lỏng, cơ vòng thằng bé tức thì thít lại, cố ngăn cản cái vật ướŧ áŧ mềm mại xâm lấn sâu hơn.

Chu Cương khẽ giật giật đầu lưỡi, nước bọt gã tiết ra dần xoa dịu Ngải Đông Đông, gã lại hăm hở liếʍ tới, bằng mọi cách muốn dấn vào bên trong nó, một tay gã mò ra trước vuốt ve thằng em còn chưa rũ vỏ non nớt của Ngải Đông Đông.

Cảm thấy đã bôi trơn chu đáo, Chu Cương rụt cái lưỡi quái chiêu lại rồi thấm ướt ngón tay và chậm rãi đút vào. Quả nhiên gã vào được hai ngón, đằng trước thong thả tuốt tuốt, phía sau nhịp nhàng thò thụt.

“A… ư… á…” hai mắt Ngải Đông Đông đỏ hoe, người nó run bần bật.

Ngón tay xâm nhập khiến bên trong nó căng lên như dây đàn, Ngải Đông Đông không sao quen ngay được cảm giác bị xâm chiếm này thành ra Chu Cương càng phải kiềm chế. Gã cắn răng chịu đựng sự mê hoặc từ cả thị giác lẫn xúc cảm nơi những ngón tay… mãi đến khi bên trong Ngải Đông Đông mềm mại hơn nữa, đủ để tiếp nhận ba ngón tay gã.

Bấy giờ Chu Cương đã cương cứng tột độ, cây hàng vằn vện gân xanh, gã bật dậy lật Ngải Đông Đông lại, ghì nó vào lòng mà hôn rồi xốc một chân nó lên, hùng hồn thục vào.

“Á ư!” Ngải Đông Đông giãy giụa trong lòng gã, sự bỏng cháy đến bất ngờ làm nó có phần khó chịu nhưng liền sau đó toàn thân nó bủn rủn vì kɧoáı ©ảʍ tê dại bắt đầu cuồn cuộn lan ra.

Trong một giây dường như Chu Cương chạm đến điểm G của nó, Ngải Đông Đông giật bắn mình, hai tay nó bấu lấy vai Chu Cương, miệng nó rú lên mất kiểm soát. Gã đàn ông vẫn cắm đầu hành sự, gã nắc hùng hục làm Ngải Đông Đông co rút từng đầu ngón chân, cái eo mảnh mai của nó dập dềnh lắc lư theo nhịp hông cường tráng của Chu Cương, hai cơ thể hoàn toàn đối lập về vóc dáng quện vào nhau chỉ càng bội phần gợi cảm.

Chu Cương chồm lên đè Ngải Đông Đông xuống sàn, cây dùi thịt với cái đầu rùa trơn láng ma sát trong lối vào chật khít, một lần nữa gã lại bừng bừng phấn chấn nắc tới tấp làm Ngải Đông Đông hoảng hốt bưng miệng nén tiếng thét vì kɧoáı ©ảʍ quá sức chịu đựng.

Bờ ngực Chu Cương phập phồng mãnh liệt, mồ hôi đọng từng giọt như hạt đậu trên những múi cơ vâm như gỗ lim, hai mắt Ngải Đông Đông như bị thôi miên dán vào ngực gã, nó thè lưỡi liếʍ mồ hôi gã, mặn mặn. Ngải Đông Đông chưa bao giờ thú nhận rằng nó thích vô cùng những đường nét rắn chắc chín muồi của Chu Cương, đó là ước ao của nó, mỗi lần nhìn thấy gã ở trần nó đều cầm lòng không đậu là vậy.

Thình lình phía sau nó rút lại, Chu Cương thở hổn hển bấu hai cánh mông nó, thật muốn tận mắt nhìn xem cái nơi đang bao siết lấy mình lúc này trông thế nào. Túi tinh gã vỗ bôm bốp lên mông nó khiến cái mông vốn trắng nõn hồng rực lên, miệng gã tự động kiếm tìm đầu ti thằng bé. Ngải Đông Đông lập tức ưỡn ngực mời gọi, ngay sau đó một bên nó bị chiếm hữu, bị liếʍ láp, bị cắи ʍút̼, bên kia thì bị vò nặn vân vê giữa những ngón tay Chu Cương.

Trời đất như chao đảo, kɧoáı ©ảʍ dồn dập ập đến gột rửa toàn thân Ngải Đông Đông, xen giữa sóng tình là máu huyết trong người nó sôi lên sùng sục, nó uốn éo, co giật vì sướиɠ khoái. Ngải Đông Đông vẫn bưng miệng không dám gào to, gân xanh bắt đầu lằn trên cổ nó, mắt nó đỏ vì tơ máu, với Chu Cương nó luôn là như thế, nó không có một tí ti sức đề kháng nào trước gã. Chỉ cần Chu Cương muốn nó sẽ phục tùng vô điều kiện, trong tay gã nó bất lực, thả trôi chính mình cho bản năng.

Khoảnh khắc lêи đỉиɦ Chu Cương ghìm chặt hông thằng bé, bắn phụt vào trong nó toàn bộ tinh hoa.

Sau cao trào là sự mệt mỏi đầy êm ái, Ngải Đông Đông xụi lơ trong vòng tay Chu Cương, Chu Cương hôn hôn má nó, giúp nó vệ sinh sạch sẽ phía sau. Ngải Đông Đông đỏ mặt tấm tức: “Đi hết nổi đây này.”

Chu Cương lại cười, vẫn say sưa hôn nó: “Đi không được thì nằm trong phòng, không đi nữa. Đỡ phải mày ra ngoài ghẹo thiên hạ.”

Ngải Đông Đông ngơ ngác một lúc rồi mới phì cười: “Con ghẹo á, chứ ba thì sao, ba lại không đấy?”

“Ba khác mày, ba là người lớn từng trải, ba kiên định hơn mày. Con dê con bắng nhắng này, ba phải coi chừng mày cẩn thận khéo không đứa nào dắt mất.”

Nói xong Chu Cương vòng tay bế bổng nó lên, cậy sức vóc hơn hẳn nên gã ẵm nó ra ngoài cứ nhẹ như không. Làn da trần của hai người dán vào nhau, xúc cảm trơn mịn, ướŧ áŧ sau khi tắm rửa trìu mến nồng nàn khó tả. Ngải Đông Đông vòng tay ôm cổ Chu Cương, miệng rì rầm: “Con chỉ muốn cứ nặng chừng này thôi, nặng nữa sợ ba không bế được. Thích được ba bế lắm.”

Chu Cương mỉm cười, hôn hôn cổ nó.