Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 61

Nó lôi hết đồ trong túi bày ra giường để soạn sửa, giường này kê đệm lò xo cao cấp hơn giường ngủ trong trại giam nhiều. Nó nằm ườn ra một lúc rồi bò dậy, ra khỏi phòng đi lượn lờ khắp nhà, lúc sau nó dừng lại trước cửa phòng Chu Cương.

Nó thử ngó cổ ra cửa sổ ở hành lang, thấy trong sân không có ai nó mới mở cửa đi vào phòng Chu Cương.

Phòng ngủ của Chu Cương rộng hơn phòng nó, trong phòng bày biện đủ hết tủ áo, TV, máy tính, mà khiến nó yên tâm nhất là không treo ảnh cưới. Đến bây giờ nó mới dám chắc Chu Cương không có vợ.

Thế thì Chu Đình ở đâu ra?

Chắc là con riêng rồi, Chu Cương vừa đẹp trai vừa có quyền có tiền thì dễ cô nào u mê không cưới vẫn chịu đẻ con cho gã lắm. Để chắc chắn hơn, Ngải Đông Đông mở cả tủ quần áo của Chu Cương ra.

Quả nhiên chỉ toàn là đồ nam, đều là cỡ áo quần của Chu Cương. Ngải Đông Đông cũng biết ít nhiều về các nhãn hiệu may mặc nên sau khi xem qua đồ của Chu Cương nó càng củng cố thêm kết luận rằng Chu Cương cực kỳ lắm tiền. Kiếm được những thứ đồ hiệu này ở một thị trấn nghèo đâu có dễ.

Trút được gánh nặng bấy lâu, nó vội đóng tủ rồi rón rén ra ngoài, đóng cửa phòng lại như cũ. Bữa nay thời tiết khá đẹp, tuyết đã ngừng rơi nhưng còn rất lạnh, mây nhiều che kín mặt trời nên tuyết đắp đống chứ chưa tan. Ở nông thôn mà tuyết tan thì rất dở, ban ngày đường xá sẽ lầy lội bẩn thỉu còn đến đêm nước đóng băng thì chỗ nào cũng trơn tuột đi lại rất nguy hiểm. Ra khỏi phòng Chu Cương nó tiếp tục ngó nghiêng trong nhà, rồi nó phát hiện ra có một buồng tắm.

Nó đi vào xem mới biết hay quá có sẵn cả nước nóng rồi.

Tắm nước nóng mùa đông là chuyện rất bình thường ở thành phố, nhà nào cũng sẵn bình nóng lạnh nhưng ở nông thôn, nhất là phương Bắc thì mùa đông người ta tắm rất ít. Mới đầu mọi người đều đến nhà tắm công cộng nhưng về sau kinh tế phát triển, nhiều nông dân có của ăn của để bắt đầu lắp hệ thống điện mặt trời trong nhà. Có điều mùa đông điện mặt trời cũng vô dụng, trời lạnh quá nước trong đường ống đóng băng rồi lấy đâu ra mà tắm. Ấy thế mà buồng tắm của Chu Cương vẫn có bình nóng lạnh đàng hoàng.

Thế là nhân lúc nhà không có ai Ngải Đông Đông tranh thủ tắm ù một cái, lâu lắm không được tắm một mình một phòng rồi nên bữa nay nó thấy sảng khoái nở cả từng lỗ chân lông. Tắm rửa xong mặc quần áo sạch đẹp vào nó mới soi mình trong gương rồi phải búng tay tự khen: “Quá bô trai!”

Cái sự bô trai của Ngải Đông Đông nhanh chóng được bàn tán khắp nhà họ Chu, thật ra người nhà họ Chu ngoài Chu Cương ra đều sở hữu nhan sắc bình bình. Gần đây vì bà Chu ngã gãy chân nên ba cô con gái đều về thăm mẹ, cả nhà tề tựu đông đủ khiến giờ cơm rất là náo nhiệt. Ngải Đông Đông được dịp ngắm kĩ từng người, nó biết được Chu Cương có một người chị và hai cô em, cô nào trông cũng thường thường, thú thực là không được xinh cho lắm, nhất là chị lớn của Chu Cương đã kẻ lông mày và dặm phấn thật dày mà vẫn không át đi được những nét phong sương, thô cứng trên mặt. Hai cô em tuy trẻ hơn nhưng cũng không hề hấp dẫn, là kiểu con gái đi trên đường mà không gây được sự chú ý của bất cứ ai. Em trai thứ sau Chu Cương là Chu Minh thì nó gặp rồi, bề ngoài thua xa Chu Cương, ấy nhưng em út Chu Cương là Chu Phóng thì được khá nhiều nét hấp dẫn của ông anh cả. Ngải Đông Đông ngắm nghía hết lượt rồi rút ra kết luận Chu Cương đúng là nhân vật “làm hàng” của nhà họ Chu, vừa có tài vừa có sắc.

Được cái cả nhà có chung một điểm đặc trưng đó là ai cũng đầy khí phách. Ba chị em gái không phải kiểu yểu điệu nhu mì mà đều rất phóng khoáng hoạt bát, hai ông em trai thì Chu Minh trông còn ôn hòa một tí chứ Chu Phóng là đúng kiểu lưu manh ngổ ngáo.

“Chú mày là Ngải Đông Đông đấy à?” Chu Phóng cười nhếch mép với nó: “Làm sao mà quen được anh cả thế?”

“Ba nuôi tốt lắm ạ, ba nuôi chăm sóc em nhiều lắm.”

Bà Chu rất có cảm tình với nó nên thở dài bảo: “Các con thấy thằng Đắc Ý có nghiệp chướng không, ai lại nhốt thằng bé bé tí thế này vào tù cơ chứ.”

“Bà này, việc ấy thì can hệ gì đến Đắc Ý, Đắc Ý ở bên công an có quản lý trại giam đâu.” chị lớn của Chu Cương cười nói: “Mới hôm rày cậu ấy xách túi lớn túi bé đến thăm bà mà bà quên rồi à?”

Bà Chu bật cười, Ngải Đông Đông vội bảo: “Cục trưởng Triệu cũng chiếu cố con lắm ạ.”

Câu này là nó nói thật, nếu không nhờ Triệu Đắc Ý làm sao nó quen biết được Chu Cương, xét cho cùng Triệu Đắc Ý chính là ông mai của nó nha.

“Thật ra họ làm thế là sai luật đấy, trẻ con như Đông Đông đúng ra không được đưa vào tù đâu.” Chu Minh nói.

“Nói nhanh cho vuông là mấy thằng làm quan ỷ có tí quyền trong tay nên lộng hành. Như anh cả làm sao mà phải đi tù? Đ.m chẳng qua thằng Lưu cậy thế lão già nhà nó thôi, con bảo rồi nhà mình đúng là thiếu một người làm to, để đấy rồi sau này con sẽ vào làm nhà nước cho xem!”

Chu Phóng xổ một tràng hùng hồn khí thế làm cả nhà phá lên cười. Bà Chu bảo: “Anh thì chịu làm công đàng hoàng là mẹ mừng rồi, không có cái bằng đại học mà đòi làm quan, có mà quan thôn quan xóm.”

“Ơ mẹ này, mẹ lại coi thường quan thôn quan xóm rồi. Mẹ còn nhớ thằng Tôn Hoan học cùng cấp một với con không?”

“Cái anh mũi có nốt ruồi ấy hả?”

“Đấy đấy, nó đấy, anh trai nó làm bí thư thôn đấy, năm ngoái thôn bên ấy giải tỏa để xây đường với nhà máy, loanh quanh có một năm mà nhà nó giờ có nhà lầu, xe hơi với mấy căn hộ trên tỉnh rồi nhé. Khấm khá lắm!”

Chu Minh ngồi nghe cũng cười bảo: “Lên được bí thư thôn là cũng giỏi đấy, chú không biết chứ thời bây giờ làm cán bộ cực lắm, trầy trật quan hệ nhích lên từng tí một mà chưa ngồi ấm chỗ đã bị người khác đá xuống ấy chứ. Bí thư thôn là chức béo bở khối người thèm đấy.”

“Thế nên em mới bảo mẹ đừng có khinh thường quan thôn, em mà được chức bí thư thôn là kỳ tài ấy chứ, rồi cứ thế leo tiếp chẳng mấy mà làm to!”

“Thôi thôi đừng bốc phét nữa, ăn cơm đi!” cô chị ba cười quay sang Ngải Đông Đông: “Cậu thấy Đông Đông nó cũng cười cậu đây này.”

“Đâu có ạ, thời này được làm quan thôn đúng là khó thật mà.” tự nhiên bị cả nhà đổ dồn mắt vào Ngải Đông Đông cuống cả lên, mặt nó đỏ rần, Chu Phóng lại còn quay sang cười với nó nữa.

Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên Ngải Đông Đông ăn cơm cùng một nhà đông người thế này. Xong bữa Chu Phóng chìa một điếu thuốc cho nó, nó khoát tay bảo: “Em không hút ạ.”

Nói xong Ngải Đông Đông lại thấy hơi thấp thỏm vì nó nhận ra mình vừa nói chuyện bằng cái giọng khá là rụt rè giữ kẽ khác hẳn bình thường. Không hiểu sao trước mặt người nhà họ Chu bao nhiêu kiêu căng láu cá của nó cứ bay biến đâu hết chỉ còn mỗi cái sự nhũn nhặn thanh lịch của một đứa nhỏ thành phố, lại thêm mặt mũi nó trắng trẻo thanh tú nên cả nhà họ Chu ai ai cũng có cảm tình với nó.

“Chú mày người ở đâu?” Chu Phóng châm điếu thuốc rồi hỏi nó.

“Em ở trên tỉnh ạ.”

“Thế làm sao lại về đây rồi để bị bắt vào tù?”

“Thiếu niên bất hảo ạ.” nói xong Ngải Đông Đông bật cười nhìn Chu Phóng: “Em hư từ bé ấy.”

“Thế tính ra anh với mày cùng cảnh ngộ rồi.” Chu Phóng cười nhăn nhở: “Ấy, không được, sai quá sai quá, mày là con nuôi anh cả thì phải là cháu anh chứ??!”

Thế là lần đầu tiên Ngải Đông Đông nhận ra làm con nuôi Chu Cương cũng có chỗ thiệt thòi.

“Gọi chú nghe xem nào, chú ba nhỉ?”

Ngải Đông Đông đỏ mặt, không hiểu Chu Phóng đang nghiêm túc hay chỉ giỡn với nó, nó nghĩ nghĩ rồi rút ra là về sau mình còn ở đây lâu dài, nếu Chu Phóng nhất quyết bắt nó gọi thì chắc nó phải gọi chú ba thật.

Thấy nó cứ lấn bấn mãi Chu Phóng phì cười bảo: “Trêu tí thôi mà, chú em tưởng thật à?”

Bấy giờ Ngải Đông Đông mới ngượng ngùng cười theo. Chu Phóng lại hỏi nó: “Mà mày mấy tuổi rồi?”

“Em mười lăm.” Ngải Đông Đông quyết định khai tuổi cao lên một tí.

“Thế thì vẫn nhỏ hơn anh mày nhiều, anh gần hai ba rồi.” được cái Chu Phóng trẻ hơn tuổi nhiều, trông gã chỉ như mười tám lại còn ăn bận, tóc tai rất mốt đúng kiểu con nhà khá giả ở thị trấn. Hai người đứng trong sân nhìn Chu Đình với hai đứa con Chu Minh đắp người tuyết, bọn nhỏ nô đùa ríu rít rất náo nhiệt.

“Mày ở bên chỗ anh cả à?”

“Dạ.”

“Ở một mình bên ấy chán chết, hay mày sang ở với anh đi, tối mình buôn chuyện.” Chu Phóng tỏ ra rất nhiệt tình. Ngải Đông Đông vội từ chối ngay: “Thôi thôi, rầy rà thế làm gì, với lại đêm ngủ em ngáy to lắm, anh không ngủ được đâu.”

“Ngáy á? Đ.m thế lượn lượn đi, anh mày sợ đứa nào ngủ ngáy lắm.”

Thế là Ngải Đông Đông cảm thấy rất đắc ý với sự nhanh trí của mình.