Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 50

Ngải Đông Đông ngơ ngác không biết nên làm gì cho phải, thực ra nó không hoàn toàn vô tội, đúng là nó có nhìn lén người ta một tí thế nên nó cũng ngượng lắm.

Chu Cương quẳng đống quần áo bẩn cho nó: “Đi giặt đi.”

“Dạ.” Ngải Đông Đông ngoan ngoãn bưng chậu quần áo ra bồn xát xà phòng, xát xong nó bưng chậu trở ra, Chu Cương thấy thế hỏi: “Đi đâu?”

“Đi… ra nhà tắm, ở đấy có nước nóng…”

“Giặt luôn trong này đi.”

“Nước ở đây lạnh lắm, tay con cóng đỏ hết…”

“Mày ra nhà tắm giặt đồ hay đi nhìn trai?”

Ngải Đông Đông đỏ bừng cả mặt: “Ba nói cái gì vậy.”

Nó nhìn thẳng vào Chu Cương, cứng giọng bảo: “Con có biếи ŧɦái đâu, ra nhà tắm xem trai làm gì?”

Chu Cương không thèm tiếp chuyện nó, gã bình thản rút thuốc lá ra hút. Ngải Đông Đông thấy tình hình không ổn lắm, cuối cùng nó đành giặt nốt trong bồn rửa, giặt xong đống quần áo thì tay nó đã tấy đỏ hết lên, kiểu này chắc chắn mai sẽ nẻ nứt ra. Nó cố tình đứng xuýt xoa trước mặt Chu Cương: “Lạnh quá.”

Nhưng Chu Cương hoàn toàn không để ý đến nó.

Ngải Đông Đông cảm thấy hụt hẫng khôn kể, nó chẳng hiểu mình nhìn người khác vài lần thì làm sao mà Chu Cương giận quá vậy. Nghĩ tiêu cực một tí có khi Chu Cương sắp đi không muốn cho nó theo nên đang cố tình xử tệ với nó để nó biết điều cũng nên.

Ngải Đông Đông trù trừ đứng đó hồi lâu, nó nhận ra lần này Chu Cương trở lại cầm theo cả điện thoại di động, nãy giờ gã mải gọi điện thoại nên nó đi ra đi vào loanh quanh gã đâu thèm để mắt. Càng nghĩ nó càng thấy buồn, cuối cùng nó bỏ ra xưởng làm việc.

Đến xưởng nó thấy Khải Tử đang dán băng trên mặt, hình như gã vừa đánh lộn với ai, mà trông mặt cũng sưng sỉa không hơn gì nó.

Hai đứa chào nhau rồi ai làm việc nấy, làm một lúc thì Trịnh Dung đứng ngoài gọi nó ra.

“Này, mang cho Trần Hổ đi.”

Ngải Đông Đông thấy lại là một xấp báo.

“Sao, bao giờ anh Chu đi?” giọng điệu Trịnh Dung đã có vẻ rất đắc ý, Ngải Đông Đông khó chịu đáp cụt ngủn: “Em không biết.”

Nói xong nó cầm xấp báo ra đi, trên đường nó trù trừ rất lâu, cảm thấy sao mà cay đắng. Nó nghĩ đây chỉ là màn dạo đầu thôi, chừng nào Chu Cương đi thật Trịnh Dung sẽ còn bắt nạt nó trắng trợn hơn nhiều.

Đang vừa đi vừa nghĩ rất lung thì thình lình sau lưng có người nhảy xổ ra, ôm cổ nó!

Ngải Đông Đông sợ quá rú lên, lập tức nó bị bịt mồm lại, suy nghĩ đầu tiên của nó là Trịnh Dung, nhưng rõ ràng người này cao và cường tráng hơn Trịnh Dung nhiều lắm.

“Lại gặp rồi nhé.”

Thì ra là Trần Hổ.

Ngải Đông Đông vừa giãy giụa vừa ú ớ kêu, thế là Trần Hổ ghé sát bên tai nó bảo: “Nào nào, anh thả ra nhưng mày không được kêu, OK không?”

Ngải Đông Đông vội vàng gật đầu, giờ mà không gật họa có đứa ngu.

“Mày mà trí trá coi chừng anh mày đấy.” nói xong Trần Hổ lỏng tay ra, lập tức Ngải Đông Đông vùng ra co cẳng chạy, mới chạy được mấy bước nó lại bị Trần Hổ vồ được làm nó té sấp mặt xuống đất. Nó đau điếng người, Trần Hổ lại chồm đến bịt mồm nó: “Đ.m mày có chịu thôi không, thích anh xực mày luôn không?”

Ngải Đông Đông vội vàng gật đầu rồi lại cuống quýt lắc đầu, Trần Hổ xốc nó dậy: “Đứng lên.”

Ngải Đông Đông cuống cuồng la lên: “Anh định làm gì, này anh đừng manh động nhé hϊếp da^ʍ là tội nặng lắm đấy.”

Trần Hổ lôi nó vào trong buồng giam: “Vào đây.”

Ngải Đông Đông sống chết không chịu vào: “Anh Hổ tha cho em đi, Chu Cương là ba nuôi em ổng mà biết thì anh cũng rầy rà đấy.”

“Mày cứ vào đi đã.”

Trần Hổ nói giọng rất ngọt ngào: “Chỉ cần mày nghe lời anh sẽ không làm gì mày cả, nhưng mà mày cứ chống cự thế thì anh không tha đâu.”

Ngải Đông Đông vẫn không dám vào, nó vào mà gã khóa cửa một cái là đời nó bế mạc.

“Anh muốn nói gì thì nói ở đây luôn đi, vào phòng làm gì?”

Trần Hổ không thèm nói nữa, gã bế bổng nó vào phòng, Ngải Đông Đông trợn mắt thấy cửa đóng sầm lại, nó lạnh toát cả người: “Tôi la lên đấy!”

“Mày la cũng vậy à, Trịnh Dung nó tính hết rồi phòng này cách âm tốt lắm, mày kêu lòi bản họng cũng chẳng ai nghe thấy đâu.”

Nói xong Trần Hổ đặt nó đứng xuống sàn. Ngải Đông Đông vội vàng chạy nép vào góc buồng, nó vơ luôn cái ghế cạnh đó cầm lăm lăm trên tay, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Hổ.

Cuối cùng nó cũng thấy toàn bộ dung nhan Trần Hổ, vuông thành sắc cạnh nét nào ra nét nấy, đúng là rất nam tính dễ coi như Khải Tử nói, chỉ có cặp mắt gã rất sắc nhìn là biết không phải người hiền lành dễ chọc.

“Anh mày không dài dòng đâu, mày biết tình thế của mày chưa?”

“Em biết… nhưng em nhỏ quá mà anh Hổ ơi, giờ mà anh cưỡng em có khi em chết luôn ở đây cho anh xem, hay thôi nếu anh thích em thật thì mình dượt trước một tí, đợi em lớn hẳn rồi anh em mình làm thật sau được không?”

Trần Hổ phì cười, những nếp nhăn hằn nơi khóe mắt làm gã bớt hung dữ hẳn: “Mày biết đếch gì. Đây, chuyện là vầy, anh mày có phải thằng cυồиɠ ɖâʍ đâu, anh không biết mày làm gì Trịnh Dung mà nó bảo anh dạy dỗ mày đấy, dạy kiểu gì thì…”

Trần Hổ nói rồi rà mắt từ đầu đến chân nó. Ngải Đông Đông vội hỏi: “Thế rồi sao ạ?”

“Thì tao giao kèo với nó, nó muốn hả giận còn tao muốn được đãi ngộ tử tế hơn một tí, hiểu chưa cu?”

Ngải Đông Đông gật đầu: “Nhưng mà anh không được bảo nó…”

“Suỵt.” Trần Hổ thình lình ôm ghì nó dí vào góc tường, Ngải Đông Đông lập tức vùng vẫy, nó đang định ngoạc mồm kêu làng thì Trần Hổ đã chúi đầu vào hôn hít gặm cắn cổ nó, đương nhiên là nó không chịu nên nó vừa đẩy ra vừa chửi bới loạn lên, đột nhiên Trần Hổ ghé tai nó thì thầm: “Mày rên da^ʍ da^ʍ tí xem nào.”. Truyện Thám Hiểm

Ngải Đông Đông ngớ người, Trần Hổ hất đầu ra cửa: “Trịnh Dung nó đứng ngoài nghe đấy.”

Trong một chốc Ngải Đông Đông chưa hiểu ra rồi lại như mang máng ngộ ra ý đồ của Trần Hổ. Nhưng nó vẫn ngẩn mặt không biết phải làm gì, Trần Hổ lại hạ giọng thì thào: “Không biết kêu thế nào à?”

Nó đỏ hết cả mặt, rồi thình lình nó rên lên, ấy là vì Trần Hổ vừa véo ngực nó một cái qua lớp áo, ngực là chỗ nhạy cảm nhất của nó nhưng Trần Hổ chỉ cho là nó vừa giả bộ, gã cười khùng khục: “Đấy, thế thế…”

Bọn họ đang đứng trong một góc khá đặc biệt vì người bên ngoài nhìn qua ô kính chỉ thấy được loáng thoáng một phần hành động của họ, đây có thể coi là góc chết của căn phòng. Trần Hổ làm thế này có lẽ cũng là định gạt gẫm cho xong chuyện, hiểu được như vậy Ngải Đông Đông bắt đầu ra sức hợp tác, nó lôi hết kinh nghiệm từng tích lũy trong những bộ phim khiêu da^ʍ ít ỏi được xem ra để rên la. Nó đang hăng say rên thì Trần Hổ đột nhiên dúi mặt vào cổ nó, hụt hơi bảo: “Đ.m mày rên nhiệt tình quá vậy!”

Ngải Đông Đông thấy Trần Hổ nói câu này nghe không giống đùa cho lắm, nó đang định nhắc nhở gã phải chuyên nghiệp lên thì bàn tay Trần Hổ đột nhiên luồn vào trong áo nó, tay gã lạnh toát vuốt qua bụng nó mà nó rùng cả mình. Lần này thì nó phản kháng thật, vừa giãy nó vừa sợ hết vía vì nó nhận ra Trần Hổ cực kỳ khỏe, mà hình như gã nổi cơn thật rồi.

Hai bên vật nhau hùng hục, Ngải Đông Đông ngoạc mồm la hét thảm thiết, nó vẫn còn lo có khi nào Trần Hổ vẫn đang đóng kịch nhưng gã diễn thật quá mà thôi, nhỡ nó tưởng thật mà làm quá thì hư bột hư đường hết. Thế là một đằng nó gào kêu cứu, một đằng nó vẫn cố mắm muối thêm mấy tiếng rêи ɾỉ sướиɠ khoái, cứ thế cứ thế cuối cùng Trần Hổ tụt luôn quần nó ra.

“Cái đi.t, giả thôi định húp thật à!”

Nó xô Trần Hổ ra rồi giận đùng đùng chửi, Trần Hổ nằm vật dưới sàn thở phì phò, gã phá lên cười rồi hạ giọng bảo: “Nhanh thế đã thôi chúng nó tưởng anh mày chưa đi ra chợ đã tiêu hết tiền.”

Hai người cùng thở hồng hộc, Ngải Đông Đông vật lộn một hồi cũng vã mồ hôi ướt hết người. Cả hai ngồi bình tĩnh lại một lúc mới nhận ra ngoài cửa rất im ắng: “Trịnh Dung đi rồi thì phải, nó đi bao giờ em cũng chẳng biết…” nói rồi nó nằm vật ra sàn: “Đ.m làm em sợ chết khϊếp, tưởng anh định xơi em thật.”

“Suýt nữa thì xơi mày thật đấy.” nói xong Trần Hổ đột nhiên quay sang nhìn nó, ngực gã phập phồng, hai mắt gã chăm chú dán vào nó. Ngải Đông Đông bị gã nhìn nổi cả da gà, Trần Hổ tự dưng hỏi nó: “Mày có biết vì sao anh muốn tha cho mày rồi đóng cái trò này với mày không? Thật ra anh cưỡng mày luôn cũng được mà, có phải chưa làm bao giờ đâu.”

Ngải Đông Đông đáp: “Em biết làm sao được.”

Trần Hổ bật cười khẽ, gã ngồi dậy rồi kéo nó dậy theo.

Ngải Đông Đông cười khì bảo: “Nằm đất lạnh thật.”

Đúng lúc đó thì bên ngoài có tiếng chân vọng vào, rồi cửa lạch xạch sắp bị mở ra, vừa nghe động Ngải Đông Đông lập tức kéo xộc xệch áo quần rồi tụt luôn cả qυầи ɭóŧ xuống, đồng thời nó gào lên thê thảm: “Trần Hổ đồ khốn nạn, quân chó đẻ! Trả trinh lại cho tao!!”

Nhưng không hiểu sao Trần Hổ lại cuống cuồng chồm dậy, mặt gã tái mét. Ngoài cửa có tiếng Trịnh Dung cười nhạo: “Hai đứa chúng mày cũng nhanh tay gớm nhỉ?”

Ngải Đông Đông vội vàng bò dậy nhìn ra, và nó thấy bên cạnh Trịnh Dung còn một người nữa – là Chu Cương.