Hậu Cung Kế

Chương 158: Thừa kế

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Rine Hiền phi

"Biểu tỷ!" Tiền Tiểu Bảo tiến cung, sau đó đi gặp biểu tỷ Hoàng Quý phi nương nương của mình.

"Quả nhiên là ngươi! Tiểu Bảo!" Lý Già La đã biết Tiền Quân Bảo chính là Tiền Tiểu Bảo, hiện giờ hắn đã thăng làm tướng quân. Lúc trước thời điểm đi đánh những tiểu quốc phía nam, hắn cũng đã thăng quan, chẳng qua cuối cùng Hoàng Thượng vẫn cho Tiền Tiểu Bảo về Ký Châu, làm trợ thủ của phụ thân Vương Vũ Lộ, Đô Chỉ Huy Đồng Tri. Hắn ở tuổi này đã làm tới chức quan đó, tuyệt đối là tuổi trẻ tài cao. Tuy rằng phẩm cấp võ tướng cũng không đáng giá như quan văn.

Sau đó Hoàng Thượng lại cho người âm thầm tìm hắn, nói cho hắn, một khi Vương đại nhân này có ý hành động, có thể xử quyết ngay tại chỗ.

Tiền Tiểu Bảo trong tay hắn cũng có người, sau lại biết Vương đại nhân này thế nhưng lại cấu kết với Vương gia ở kinh thành, sau đó còn muốn đưa Ngũ hoàng tử lên hoàng vị.

Khi đó hắn không chút do dự, lập tức chặt đứt đường lui của Vương đại nhân, sau đó mang theo người đuổi theo Vương đại nhân, không nói hai lời, chém đứt đầu Vương đại nhân.

Bởi vì hắn biết nếu Ngũ hoàng tử thượng vị, như vậy biểu tỷ trong cung sẽ không có đường sống. Nếu Vương đại nhân không cho bọn họ đường sống, hắn cũng sẽ không cho Vương đại nhân đường sống.

"Biểu tỷ, ngươi ở trong cung có khỏe không?" Tuy rằng bên ngoài đều nói Hoàng Thượng sủng ái biểu tỷ, nhưng đó cũng chỉ là người khác nói. Tiền Tiểu Bảo muốn từ chính miệng biểu tỷ nói ra mới tin.

Lý Già La cười nói: "Ngươi nhìn xem khí sắc này của ta, đâu có chỗ nào không khỏe. Vốn dĩ trong cung có Vương Thái Hậu, ta còn chút lo lắng đề phòng nhưng hiện tại người Vương gia đều không còn nữa, ta nào có chỗ nào không ổn? Đợi chút cho Lạc Nhi và Uyên nhi gặp qua ngươi, ngươi là cữu cữu của bọn chúng đấy."

Về phần Lục hoàng tử, mới hai tháng tuổi, mỗi ngày đều là ăn xong lại ngủ, nhưng Lý Già La cũng sai bà vυ' ôm ra, để Tiền Tiểu Bảo xem một lát.

Tiền Tiểu Bảo sợ mình dùng lực không phù hợp, làm đau hài tử, cho nên cả người đều căng cứng, khiến Lý Già La cười không thôi. Thấy biểu tỷ như vậy, Tiền Tiểu Bảo cũng coi như yên tâm, xem ra cuộc sống của biểu tỷ thật sự không tệ.

Một lát sau Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đều từ thư phòng trở về. Bọn họ cũng đều đã biết hôm nay biểu cữu cữu của mình lại đây, cho nên nhìn thấy trong phòng có một nam tử xa lạ liền biết đó là biểu cữu cữu.

Tiền Tiểu Bảo không đợi Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử mở miệng, trước tiên hành lễ với hai hoàng tử, trong đó một người còn là Thái tử. Đạo lý quân thần khác biệt, hắn biết rõ ràng.

Lý Già La nói: "Bọn chúng đều còn nhỏ."

Tiền Tiểu Bảo nói: "Không có việc gì, ta hành lễ với bọn chúng là phải."

Tam hoàng tử Tiêu Lạc cười nói: "Vừa rồi là cữu cữu hành quốc lễ với chúng ta, hiện tại đến phiên chúng ta hành gia lễ với cữu cữu." Nói rồi, cùng với Tứ hoàng tử Tiêu Uyên đồng thời hành lễ vãn bối với Tiền Tiểu Bảo.

Lý Già La vui mừng nhìn bọn nhỏ, đây mới là nhi tử ngoan của nàng.

Tiền Tiểu Bảo thầm nghĩ, biểu tỷ quả nhiên là sống tốt, nhi tử cũng ngoan ngoãn như vậy. Tâm tình tốt xấu, hắn có thể cảm giác được, đây không phải giả bộ.

Tam hoàng tử Tiêu Lạc nói với Tiền Tiểu Bảo: "Trưa nay cữu cữu ở lại đây ăn bữa cơm đi, một lát nữa ta bồi tiếp ngươi. Tứ đệ, chúng ta đi xem Lục đệ đi." Hắn biết mẫu phi mình và cữu cữu có chuyện muốn nói, nên kêu Tứ đệ cùng rời đi.

Tứ hoàng tử nghe nói được đi thăm Lục đệ liền cao hứng, bởi vì hắn rốt cuộc cũng làm ca ca, hơn nữa mẫu phi sinh chính là đệ đệ, giống mình, cho nên Tứ hoàng tử càng quan tâm đến Lục hoàng tử hơn.

Lý Già La nói với Tiền Tiểu Bảo: "Lúc trước biết ngươi từ Võ gia đi ra ngoài là đi theo sư phó của ngươi."

Tiền Tiểu Bảo gật đầu, nói: "Sư phó cũng tới Trác Châu, để lại tin tức cho ta, ta liền rời khỏi Võ gia. Biểu tỷ, ngươi đừng giận ta!"

"Ta sao có thể vì chuyện này mà giận ngươi? Lúc trước, thời điểm chúng ta từ quê tới Trác Châu, ta đã nói với ngươi, nếu sư phó của ngươi tới, ngươi hãy đi cùng hắn, Võ gia cũng không phải chỗ tốt lành gì."

Lý Già La nói: "Mặt khác còn có một việc ta muốn nói với ngươi."

"Biểu tỷ muốn nói, chuyện ngươi không phải biểu tỷ của ta."

Lý Già La vội hỏi: "Tiểu Bảo, ngươi biết từ khi nào? Ngươi không trách ta lừa ngươi chứ?"

Tiền Tiểu Bảo nói: "Ta đi theo sư phó đầu tiên là đi biên quan, sau đó còn đi trở về quê một chuyến, nghĩ muốn táng di hài cô mẫu bên cạnh cha mẹ ta. Sau đó ở thời điểm mở quan tài, phát hiện chuyện kia."

Hắn tự mình đổi quan tài cho cô mẫu. Chỉ là ở thời điểm đổi quan tài, phát hiện bên trong là hai người, liền biết sự tình có điểm kỳ lạ. Hơn nữa bộ dáng biểu tỷ và cô mẫu một chút cũng không giống nhau, cũng không giống với người gọi là dượng kia, cho nên hắn liền đoán được.

"Vậy ngươi không hoài nghi ta không có lòng tốt sao?" Lý Già La hỏi.

Tiền Tiểu Bảo nói: "Từ khi biểu tỷ đến nhà ta, nhất cử nhất động của ngươi chẳng lẽ còn có thể gạt người? Ở thời điểm ta thành cô nhi, là biểu tỷ chăm sóc ta, nếu thật sự có ý xấu đối với chúng ta, sao còn để cho ta tồn tại? Lại nói, nếu cô mẫu ta thật do biểu tỷ làm hại, ngươi căn bản sẽ không an táng cô mẫu ta, còn khiến cô mẫu có được thể diện như vậy!" Bên trong quần áo đều rất tốt, còn có đồ chôn cùng, nếu thật sự là hại người, đâu cần phiền toái như vậy?

Tiền Tiểu Bảo còn nhớ rõ, khi còn nhỏ mình nghịch ngợm, nhất định đòi leo cây, sau đó té từ trên cây xuống, chân không thể đi được, là biểu tỷ cõng mình đi quãng đường rất dài, đưa mình về nhà, lúc ấy còn xử lý vết thương cho mình, băng bó chân lại. Nếu biểu tỷ thật sự có ý hại mình, khi đó không cần làm nhiều việc như vậy là có thể khiến chân mình tàn phế.

Lý Già La thở dài: "Lúc ấy là trị bệnh bất trị của ngươi. Trước khi mất, cô mẫu ngươi nói với ta, để mẹ con họ táng bên nhau, như vậy xuống dưới đất cũng có bạn, biểu tỷ ngươi ở đó cũng sẽ không sợ hãi. Ta biết trong lòng cô mẫu ngươi không cam tâm, hơn nữa ta cũng có mục đích riêng, cho nên mới dùng thân phận biểu tỷ Võ Uyển Trinh của ngươi. Ngươi không giận ta là được."

Tiền Tiểu Bảo nói: "Sao ta lại giận biểu tỷ? Biểu tỷ quan tâm ta là thật. Có đôi khi, huyết mạch tình thân so ra còn kém một người xa lạ." Người dượng tốt của hắn còn không phải có thể nhẫn tâm bỏ mặc nữ nhi thân sinh sao? Nhưng là ở thời điểm cha mẹ mình mất, biểu tỷ không bỏ rơi mình, ngược lại đối xử với mình như thân đệ đệ, chăm sóc mình.

Tiền Tiểu Bảo cũng không hỏi biểu tỷ vì sao muốn vào cung, nếu biểu tỷ đã không nói thì ắt tỷ ấy có đạo lý riêng. Trên đời này, người duy nhất sẽ không hại mình chính là biểu tỷ. Suy nghĩ một chút, biểu tỷ trước giờ không hề có chút ý đồ nào với Tiền gia, ngược lại bởi vì cha mẹ coi nàng là Uyển Trinh biểu tỷ, bốn năm đó đều rất vui vẻ. Bởi vì cha mẹ không tìm được cô mẫu, cho nên không nhìn thấy mặt cô mẫu lần cuối mà có tiếc nuối, có thể chiếu cố được nữ nhi của cô mẫu, ít nhiều cũng coi như đền bù tiếc nuối trong lòng bọn họ.

Cho dù lúc trước biểu tỷ không đi theo nhà mình, nàng cũng sẽ nghĩ cách tìm được nhà khác, sau đó đi tuyển tú. Hắn một chút cũng không trách biểu tỷ lừa gạt chính mình.

"Tổ phụ ta bị Vương thái hậu hại chết, cho nên ta muốn vào cung, hơn nữa còn thiếu mẹ đẻ Hoàng Thượng một nhân tình vô cùng lớn, điều này cũng thúc đẩy ta cần phải tiến cung." Lý Già La giải thích nói.

Biểu tỷ cuối cùng vẫn nói nguyên nhân với hắn, Tiền Tiểu Bảo biết, biểu tỷ đây là tín nhiệm mình.

Tiền Tiểu Bảo nói: "Biểu tỷ, nếu nói trách cũng nên là biểu tỷ trách ta mới phải, nhiều năm như vậy, ta cũng không giúp được tỷ chút gì. Ta chỉ kém tỷ vài tuổi, nhưng trước nay đều là tỷ chăm sóc ta, ta lại chưa từng chăm sóc tỷ điều gì! Cho nên biểu tỷ, mặc kệ ngươi có phải biểu tỷ ruột hay không, ở trong lòng ta, cũng là tỷ tỷ của ta!"

Hai người đều đem lời trong lòng nói ra nên cảm thấy thoải mái hơn hẳn, có điều đối với việc biểu tỷ hỏi chuyện hôn nhân đại sự của mình, Tiền Tiểu Bảo có chút đau đầu. Hiện tại đến chỗ nào cũng có người cầu hôn với hắn, ai nấy đều thấy tiền đồ hắn không tồi, cho nên đều muốn gả nữ nhi cho hắn.

"Biểu tỷ, sao ngươi cũng giống những người khác, nói mấy chuyện này, ta nghe đến phiền muốn chết. Mỗi ngày đều có bà mối tới cửa, đến khi vào kinh cũng không ngừng nghỉ, ta đều đã cho người ngăn cản không để các bà ấy vào. Hiện tại ta thật sự chưa có ý định thành thân, hơn nữa, ta cũng không ở lại kinh thành được mấy ngày đã phải về Ký Châu, hà tất làm chậm trễ người ta?"

Lý Già La nói: "Không phải ta thúc giục ngươi, chỉ là trong nhà ngươi không có người lo liệu, về sau làm quan cũng không thuận tiện. Hay là ngươi có ý trung nhân, chỉ là hiện tại nàng chưa đến tuổi kết hôn?" Chẳng lẽ người Tiểu Bảo thích nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều?

Tiền Tiểu Bảo cười nói: "Ta là một đại nam nhân, đâu cần người lo liệu dùm, lại nói, ta luôn ở quân doanh, nam nhân dù xuề xòa một chút cũng không sao. Ta muốn chính là, nếu Hoàng Thượng có thể ban cho ta một cửa hôn sự thì tốt rồi."

"Tiểu Bảo, ta không muốn dùng hôn sự của ngươi để trao đổi lợi ích, ta hy vọng ngươi có thể cưới cô nương ngươi thích, chứ không phải vì củng cố địa vị của ta mà khiến ngươi một hai phải nghe theo Hoàng Thượng, nếu như vậy, ta cũng sẽ không vui. Hiện tại ta sống rất tốt, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đối với ta đều tốt, về sau ta sẽ càng tốt.

Ta chỉ hy vọng ngươi có thể sống đơn thuần một chút, không cần bị những lợi ích tranh đấu cuốn lấy, nếu không ta thà rằng không cần ngươi làm tướng quân. Tiểu Bảo ta quen trước nay đều thích tự do, không muốn bị trói buộc, ta biết ngươi vào quân doanh một phần lớn là bởi vì biết ta vào cung, lại còn sinh hoàng tử. Võ gia không ra gì, ngươi muốn cho ta một chỗ dựa vững chắc. Nhưng những cái đó so với hạnh phúc của ngươi, đều không quan trọng. Thê tử sẽ theo ngươi cả đời, tất nhiên phải tìm người ngươi thích, bằng không trở thành một đôi phu thê bất hòa, biểu tỷ sẽ áy náy cả đời.

Huống hồ, Hoàng Thượng cũng biết thân phận thật của ta, cũng biết chúng ta không phải biểu tỷ đệ ruột, cho nên ngươi thật sự không cần làm như vậy. Thế lực ngoại thích càng yếu càng tốt, như vậy Hoàng Thượng mới không lo ngoại thích chiếm quyền. Tiểu Bảo, ngươi hiểu lời ta nói không?"

Tiền Tiểu Bảo nghe xong lời Lý Già La, nói: "Biểu tỷ, ta hiểu được, ta đã sớm quyết định sẽ không công khai quan hệ của chúng ta ra bên ngoài, bởi vì hiện tại ta tên Tiền Quân Bảo. Hơn nữa, ta cũng không muốn có dính líu quan hệ với Võ gia, như vậy tốt hơn."

Hoàng Thượng kỳ thật cũng đồng ý như vậy, miễn cho người khác nói Hoàng Quý phi có biểu đệ làm võ tướng, bị người ta nói thành nhà mẹ đẻ thế lực quá lớn. Như vậy từ nay, hắn cũng có thể âm thầm bảo vệ biểu tỷ và Thái Tử gia.

"Hiện tại Võ đại lão gia đã qua đời, người khác chỉ sợ hiện tại thấy ngươi, cũng không biết ngươi chính là Tiểu Bảo." Tiểu Bảo thay đổi rất nhiều, vóc dáng cao hơn, bớt đi vẻ non nớt, trở nên thành thục hơn. Còn đâu cái bộ dáng cậu nhóc con năm nào?

Lúc trước thời điểm ở Trác Châu, người Võ gia căn bản không coi trọng Tiền Tiểu Bảo, phỏng chừng ở trong lòng còn cảm thấy hắn ăn không ngồi rồi, cho nên Tiểu Bảo mới có thể dễ dàng bỏ đi như vậy. Dù hiện tại dù Tiểu Bảo có đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không biết hắn là ai.

"Hiện tại người đại phòng bọn họ đều trở về quê, xem tình huống này là phải thủ hiếu ba năm. Chỉ sợ ba năm thủ hiếu qua đi, bọn họ sẽ lại tới kinh thành."

"Biểu tỷ yên tâm, trong ba năm tới ta sẽ không về quê, phần mộ tổ tiên trong nhà ta cũng đã cho người sửa chữa. Lại nói, nhà ta và quê Võ gia cách đến hơn trăm dặm. Hiện tại Vân thị kia làm chủ gia đình, bà ta tuyệt đối không hy vọng nghe được tin tức về Tiền gia chúng ta."

Rốt cuộc Vân thị chỉ là vợ kế, nếu người Tiền gia tìm tới, yêu cầu bà ta hành lễ vợ kế với vợ cả trước mộ Tiền thị, Vân thị tuyệt đối không thể chịu nổi.

Giữa trưa, Tam hoàng tử và Tiền Tiểu Bảo cùng nhau ăn cơm trưa, không khí thực không tồi. Sau khi ăn cơm trưa xong, Hoàng Thượng cũng tới nói chuyện chính sự với Tiền Tiểu Bảo. Tới buổi chiều Tiền Tiểu Bảo phải xuất cung, vừa ra khỏi cung, lập tức đi Ký Châu nhận nhiệm vụ, bởi vì Hoàng Thượng giao Ký Châu cho Tiền Tiểu Bảo quản.

"Từ khi nào Hoàng Thượng biết Tiểu Bảo chính là Tiền Quân Bảo?" Lý Già La hỏi.

Hoàng Thượng nói: "Từ khi ngươi kể về biểu đệ Tiền Tiểu Bảo, trẫm liền phái người hỏi thăm, rồi xác nhận đó là Tiền Quân Bảo, sau đó lại quan sát hắn một thời gian, lúc này mới liên hệ với hắn. Thật ra Tiền Tiểu Bảo là người có chính kiến, đối với ngươi cái biểu tỷ này rất tốt. Trẫm cũng phải ghen tị."

Lý Già La cười nói: "Hoàng Thượng ăn dấm chua thật vô lý. Thời điểm ta nhận thức Tiểu Bảo, hắn vẫn còn là trẻ sơ sinh, bây giờ cao như vậy nhưng trước nay ta đều coi Tiểu Bảo là đệ đệ. Ta thích hắn thế nào, cũng thích Hoàng Thượng như vậy. Hoàng Thượng hẳn là biết."

Một phen lời nói ra khiến Hoàng Thượng tâm hoa nở rộ, cũng không ăn dấm với Tiểu Bảo nữa.

Lại nói về đám người Võ gia, bởi vì có thị vệ Hoàng Thượng phái theo bảo hộ trên đường đi, còn có trượng phu Võ Uyển Đình là Liên gia nhị gia cũng đi theo cùng, cho nên dọc đường đi cũng không có gì không ổn. Điểm không hài hòa duy nhất chính là hai người con dâu của nhị phòng Võ gia, suốt dọc đường cứ luôn miệng kêu khổ.

Võ Uyển Đình tức giận đến nỗi mỗi ngày đều phải mắng các nàng một trận. Nếu không muốn chịu khổ thì cút trở về đi, cũng chẳng ai muốn các nàng đi theo, tính còn tiểu thư hơn thiên kim đại tiểu thư, mỗi ngày bọn họ phải chi bạc ra nuôi các nàng, cứ như vậy, còn dám kén cá chọn canh. Còn nói cái gì mà mỗi ngày đều ăn chay, các nàng lại không phải ni cô.

Hiện tại là đại tang cha nàng, đương nhiên không thể ăn thịt. Những người này nếu không muốn giữ đạo hiếu, cứ cút qua một bên đi. Quả thật là tức chết người!

Vân thị âm thầm khuyên Võ Uyển Đình: "Con rể còn ở đây, tính tình này của ngươi thu lại một chút đi, miễn cho con rể thấy không hài lòng."

"Nương, trước kia người cũng là vì quá ôn nhu, đến cuối cùng không phải cha còn trái ôm phải ấp? Nương, ta không phải cố ý nói như vậy, người đừng nóng giận. Ý ta nói là, hiện tại nhị gia hắn thích ta chân thật. Chỉ cần ta ở trong nhà không phá quy củ, đối phó cũng không phải người trong nhà, hắn đều mặc kệ ta. Nương, ngài không cảm thấy, tính tình này của ta đối với bên ngoài vẫn là khá tốt sao?

Hai người kia dù là thứ gì cũng kén cá chọn canh, không tôn trọng chúng ta, đã vậy chúng ta cần gì tôn trọng các nàng? Làm ra cái vẻ kia, còn không phải muốn cho chúng ta chịu không nổi, thả các nàng trở lại kinh thành sao? Nhưng các nàng cũng đừng quên, chúng ta và nhị phòng đã sớm phân gia, tòa nhà trong kinh thành là của hồi môn của nương, các nàng còn vọng tưởng muốn vào ở? Da mặt dày chừng này chắc chỉ có bọn họ."

"Điều này không thể, khế nhà đất ở trong tay ta, bọn họ không thể làm gì được." Vân thị nói.

"Không làm gì được, nhưng các nàng sẽ nói với người bên ngoài, đây là nhà của các nàng, đến lúc đó người khác đều tin là thật. Loại chuyện không biết xấu hổ này, các nàng tuyệt đối làm được. Cũng không biết người nhị phòng nghĩ thế nào lại cưới hai người con dâu như vậy cho nhi tử của bọn họ. Thật là mất mặt muốn chết."

Vân thị nói: "Ở địa phương bên kia có thể tìm dạng người thế nào? Ta xem hai đứa con dâu này, bộ dáng đều không tồi, phỏng chừng là xem ở dung mạo đi."

"Dung mạo tốt lại không được tiến cung tuyển tú, vậy có ích lợi gì? Còn tự mình nói là nữ nhi quan gia, ta thấy nói không chừng chính là nữ nhi của tiểu quan, nghe cũng chưa từng nghe nói qua. Cũng là nhị phòng kiến thức hạn hẹp mới tìm hai cái kẻ dở hơi này, về sau bọn họ chắc chắn sẽ chịu hậu quả, đặc biệt là nhị thẩm, nói không chừng về sau còn bị con dâu làm cho tức chết."

Võ Uyển Đình có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, vị nhị thẩm này trước giờ vẫn luôn giúp lão thái thái khi dễ mẫu thân mình. Đây nói không chừng chính là báo ứng của bà ta. Bà ta không phải ỷ vào việc sinh ra hai nhi tử nên được coi trọng sao? Cuối cùng còn không phải chẳng bằng đại phòng của mình?

Võ Uyển Tình bên nhị phòng vì muốn thủ hiếu mà chậm trễ hôn sự ba năm nhưng nàng ta vốn chưa đến tuổi gả chồng, chỉ là đính hôn. Thật ra Vân Thị cũng không mấy lo lắng bị người ta từ hôn, rốt cuộc hiện tại ai cũng biết tình huống của Võ gia rất tốt, ngớ ngẩn mới có thể từ hôn, nói không chừng ở trong lòng mọi người đều hâm mộ vị hôn phu của Võ Uyển Tình. Cho nên Võ Uyển Tình đi theo hồi hương, bà một chút cũng không lo lắng, chờ nàng ủ hiếu xong, vào kinh là có thể gả cho người.

Lần này Võ đại lão gia mất, vị con rể tương lai này cũng lo trước lo sau. Chỉ là bởi vì rốt cuộc chưa thành thân, cho nên không giống Liên gia nhị gia có thể đi theo trở về quê.

Võ Uyển Đình nói: "Tại sao lần này Võ Uyển Nhu không trở về? Nhà chồng nàng ta cũng không xảy ra chuyện gì, đến phụ thân ta mất nàng cũng không lộ mặt. Rốt cuộc là không muốn đi theo chúng ta, hay là không biết chuyện?"

Vân thị nói: "Ngươi đó, mỗi ngày đều ở nội trạch nên chuyện bên ngoài cũng không rõ ràng lắm, nhà chồng Uyển Nhu có quan hệ họ hàng với Vương gia, lần này cũng bị liên lụy giáng chức quan. Thật ra Uyển Nhu cũng muốn trở về, hình như còn định cầu tình với Hoàng Quý phi nương nương, chỉ là bên kia lại thúc giục bọn họ nhanh chóng đi địa phương khác nhận nhiệm vụ. Vậy nên cả nhà họ đều vội vàng đi qua, đến muộn sẽ không tốt, nói không chừng tiếp theo còn bị cách chức."

"Bọn họ đây là xứng đáng, ai bảo lúc trước nhất quyết đòi tìm một nhà như vậy, hiện tại việc thành thế này cũng không trách được người khác. Ta còn nghĩ sao khoảng thời gian trước Võ Uyển Nhu lại gửi cho ta một phong thư kể lể về tình tỷ muội trước kia, thì ra là có chuyện như vậy."

Vân thị vội nói: "Mặc kệ nàng ta nói cái gì, ngươi ngàn vạn đừng đáp ứng nàng ta. Ta xem như hiểu rõ, chỉ cần chúng ta không gây phiền toái cho Hoàng Quý phi thì có thể bình yên sinh sống. Nếu tự cho là đúng, mỗi ngày đều sinh sự, đến lúc đó nhất định sẽ đắc tội Hoàng Quý phi."

"Biết rồi, biết rồi. Nương, hiện tại ta không như trước kia, ta cũng đã hiểu chuyện hơn nhiều, người cứ yên tâm đi. Hơn nữa, vốn dĩ ta và Võ Uyển Nhu quan hệ không tốt, ta giúp đỡ nàng ta làm gì?" Trước kia người Nhị phòng luôn khi dễ người đại phòng, còn muốn đoạt tước vị của phụ thân. Nàng có thể giúp đỡ bọn họ mới là lạ, chỉ ước gì bọn họ càng xui xẻo càng tốt.

"Nhị nãi nãi, bên kia lại làm loạn, nói là phòng ở cách âm không tốt, còn có thể nghe được động tĩnh từ bên ngoài, các nàng ở không quen." Nha hoàn bên người của Võ Uyển Đình rất không vừa mắt hai người con dâu kia. Những người kia ăn của người khác, uống của người khác, lại còn kén cá chọn canh, luôn miệng như thế này không tốt, như thế kia không tốt, mỗi ngày đều gây chuyện.

Võ Uyển Đình vừa nghe, lập tức phát hỏa, nói với nha hoàn của mình: "Nói cho các nàng, nếu ngại chỗ ở không tốt thì dọn đồ cút đi, tự mình bỏ tiền ra tìm phòng ở, cô nãi nãi ta không hầu hạ được các nàng. Bảo bọn nha hoàn đều trở về, không cần hầu hạ các nàng, chúng ta hầu hạ không nổi người quý giá như thế."

Một khi nàng đã phát tác thì các nàng cứ coi chừng đó, thật là không cho các nàng nếm chút mùi, các nàng không biết sự lợi hại của nàng.

Nha hoàn của Võ Uyển Đình đi qua truyền lời, người bên kia nghe nói xong, đầu tiên là nhảy dựng lên mắng chửi người. Có điều đợi đến thời điểm nha hoàn mạnh mẽ đóng gói đồ đạc, muốn các nàng cút đi, lúc đó các nàng mới hoảng sợ, vội im bặt.

Chờ trượng phu của các nàng trở về, các nàng nhất định sẽ cáo trạng với trượng phu. Vốn dĩ các nàng chính là con gái Huyện thừa một địa phương, bởi vì bộ dáng xinh đẹp cho nên muốn gả cao. Nhưng ở nơi đó, dân cư thưa thớt, nào có thể tìm được nhà quyền quý?

Sau đó, rốt cuộc người Võ gia này tới, nghe nói là hoàng thân quốc thích, trong cung còn có nương nương, cho nên cha mẹ đồng ý gả các nàng qua. Ban đầu, cuộc sống không tốt, sự bất mãn của các nàng mau chóng lộ ra, rốt cuộc khi có tin tức được về kinh, các nàng mới cảm thấy những ngày tươi sáng tới rồi.

Thời điểm đến kinh thành, nghe nói nương nương Võ gia trong cung thế nhưng là Hoàng Quý phi. Suốt đường đi, quan viên chiếu cố bọn họ càng ngày càng nhiều, lại ân cần cung kính, làm hờn dỗi mấy năm nay của các nàng rốt cuộc chấm dứt.

Vốn tưởng rằng tới kinh thành là có thể tận hưởng cuộc sống sang quý, thế nhưng vẫn phải

đi địa phương nhỏ nhậm chức. Lúc vừa đến mông còn ngồi chưa ấm đã phải về địa phương chim không thèm ỉa kia. Sao các nàng có thể cam tâm chịu được? Nhưng đến nương nương trong cung cũng ra mặt, các nàng lại không thể phản đối Hoàng Quý phi nương nương, chỉ có thể lựa chọn trở lại quê Võ gia.

Chính là dọc đường đi, Võ gia nhị cô nãi nãi kia tựa hồ không ngừng đối phó các nàng, suốt một đường nhìn các nàng không vừa mắt, hiện tại lại còn dám kêu nha hoàn bảo các nàng cút đi. Chờ Võ đại gia và Võ nhị gia trở lại, hai người các nàng nhất định khóc lóc, kể lể với trượng phu mình đãi ngộ không công bằng hôm nay.

"Dám bảo chúng ta cút đi, đây là lời mà một cô nãi nãi đã xuất giá nên nói sao? Dù sao chúng ta mới là người Võ gia, nàng ta là bát nước đã hắt đi, có tư cách gì để đuổi chúng ta?"

Võ đại gia an ủi thê tử của mình: "Uyển Đình tính tình ngang ngược, thời điểm trước kia ở nhà mẹ đẻ, còn cãi nhau với Hoàng Quý phi nương nương, nàng ta nào biết sợ ai? Hiện tại tính tình thế này cũng xem như tốt rồi."

Võ đại nãi nãi nghe xong, giật mình nói: "Thật sao, nhị cô nãi nãi thật sự từng cãi nhau với Hoàng Quý phi nương nương? Lá gan nàng ta cũng quá lớn đi, hiện tại nàng ta cũng kiêu ngạo, không biết sợ như vậy sao?"

Nếu nàng là Hoàng Quý phi nương nương, thời điểm nghĩ tới người trước kia từng khi dễ mình, tuyệt đối sẽ không để nàng ta sống tốt, làm gì có chuyện để cho nàng ta ra vẻ ta đây?

Võ đại gia nói: "Ta cũng không biết lý do tại sao Hoàng Quý phi lại bỏ qua cho nàng ta. Mấy năm nay, ngược lại bọn họ và Hoàng Quý phi nương nương quan hệ khá tốt, cho nên chúng ta không được gây sự với họ, về sau chuyện của chúng ta, còn cần đến bọn họ giúp đỡ. Hoàng Quý Phi nương nương ở trong cung, chúng ta không thể gặp nàng, chỉ có thể dựa vào đại bá mẫu, vậy nên đừng trở mặt với họ, như vậy không có lợi. Lại nói, dọc đường đi, chúng ta cũng không bỏ tiền, có câu nói gọi là, có tiền thì có tất cả. Nếu thật sự cãi vã với các nàng, đến lúc đó chúng ta sẽ phải tự mình chi tiền, ngươi muốn như vậy sao?"

"Nhưng những thứ kia xác thật không thể nuốt nổi, ngươi xem ta cũng gầy đi. Còn có phòng này xác thật cũng không tốt. Thời điểm chúng ta trên đường hồi kinh, ở nơi tốt như vậy. Vì sao lần này trở về, lại không thể ở phòng tốt?"

Thời điểm các nàng hồi kinh là bởi vì có người nịnh bợ, cho nên mới được ăn ở tốt nhưng lần này về quê là bởi vì phải thủ hiếu. Vân thị lại không đánh cờ hiệu với Hoàng Quý phi, cho nên dọc đường đi rất khiêm tốn, tất nhiên là chỗ ở cũng không tốt rồi. Hơn nữa có khách điếm cũng không muốn chứa chấp một cái quan tài, nói là đen đủi, vì thế điều kiện tất nhiên kém.

Võ đại gia vội dỗ dành: "Được rồi được rồi, chờ về sau bổn đại gia phát đạt, ngươi muốn ở phòng dạng gì thì ở phòng dạng đó, tuyệt đối không lừa ngươi." Võ đại gia tuyệt đối không nghĩ sẽ tranh cãi với đám người Vân thị, như vậy đối với mình tuyệt đối không có một chút chỗ tốt nào.

Bên kia Võ nhị nãi nãi lại khóc lê hoa đái vũ, kể Võ Uyển Đình khi dễ nàng như thế nào, lời nói đặc biệt nghiêm trọng: "Ta gả cho ngươi, cũng không phải để chịu ấm ức thế này. Nàng ta dựa vào gì để nói với ta như vậy, nàng ta còn chưa có tư cách đó đâu. Nhị gia, chờ về tới quê, ngươi nhất định phải tranh thủ cơ hội trở thành con nối dòng, đến lúc đó báo thù cho ta."

Chỉ cần trượng phu làm con nối dòng, Vân thị kia còn không phải là ở trong lòng bàn tay mình và trượng phu mình, để xem Võ Uyển Đình kia còn lợi hại với ai.

Võ nhị gia do dự nói: "Không phải ta không muốn làm con nối dòng, là Hoàng Quý phi nương nương đã lên tiếng nói rõ, muốn tìm một đứa trẻ nhỏ tuổi, không cha không mẹ. Ta và đại ca đều đã lớn như vậy, đâu có phù hợp với điều kiện của Hoàng Quý phi, nếu muốn trở thành con nối dòng, chuyện này không có khả năng. Đến lúc đó Hoàng Quý phi nương nương tức giận, chúng ta đều xúi quẩy. Hoàng Thượng thích Hoàng Quý phi như vậy, lại vô cùng sủng nàng, nếu là Hoàng Quý phi nương nương nói lời gì với Hoàng Thượng, dù ta là con nối dòng, cũng sẽ bị trách phạt, hơn nữa còn đắc tội Hoàng Quý phi." Võ nhị gia không có cái lá gan kia.

"Nhưng ngươi phải biết rằng, nếu làm con nối dòng thì chính là quận công đấy." Khi đó nàng chính là quận công phu nhân.

Võ nhị gia thở dài: "Quận công cũng là do Hoàng Thượng phong, chọc Hoàng Thượng tức giận, đừng nói quận công, dù là tước vị Vương gia cũng có thể bị thu hồi lại. Ta xem chuyện này không thành đâu." Không thể vì chuyện này mà đắc tội những người kia được.

"Như nhà ngoại Đại hoàng tử, bởi vì làm sai chuyện, một cái tước vị huyện công cũng không còn. Lại nhìn Thừa Ân công Vương gia kia, đó chính là đệ nhất thế gia, các ngươi ở nhà mẹ đẻ chắc đều nghe nói qua, hiện tại thế nào, còn không phải một câu của Hoàng Thượng liền rơi đầu sao? Nếu thật sự chọc giận Hoàng Thượng, nói không chừng sẽ đầu rơi xuống đất. Hoàng Thượng lại sủng Hoàng Quý phi, ngươi nói là chúng ta và Hoàng Thượng quan hệ gần hơn, hay Hoàng Quý phi và Hoàng Thượng quan hệ gần hơn? Đó là chưa kể đến, chúng ta còn chưa từng gặp qua Hoàng Thượng, tất nhiên là Hoàng Quý phi quan hệ gần hơn rồi."

Nói tới đây, Võ nhị nãi nãi cũng cảm thấy thật ủ rũ, nghĩ chính mình là mệnh khổ, tại sao lại gả cho cái kẻ bất lực như vậy? Nếu lúc trước nhà mình có cách, nhận một quan viên ngũ phẩm làm cha nuôi, như vậy chính mình cũng có thể tiến cung tuyển tú, bằng tư sắc của mình làm gì còn chỗ cho Hoàng Quý phi chứ. Nói không chừng hiện tại sủng phi chính là mình, Thái tử cũng do mình sinh.

Võ nhị nãi nãi hỏi Võ nhị gia: "Hoàng Quý phi nương nương rốt cuộc trông như thế nào, Hoàng Thượng sao lại thích nàng như vậy?"

Võ nhị gia nói: "Thời điểm Hoàng Quý phi nương nương đi đến Võ gia chúng ta, ta đã thấy mặt vài lần, bộ dáng của nàng so với cô nương Võ gia chúng ta đều đẹp hơn. Võ đại bá phụ vốn chính là người anh tuấn tiêu sái, bộ dáng đại bá mẫu ở quê của ta cũng đẹp. Nghe tổ mẫu ta nói, bọn họ còn được người ta nói là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ cho nên bộ dáng Hoàng Quý phi nương nương đẹp cũng là theo lẽ thường."

Võ nhị nãi nãi hừ lạnh trong lòng, cái gì mà Kim Đồng Ngọc Nữ, còn không phải cuối cùng vẫn bị người khác đoạt đi sao?

Hoàng Quý phi nương nương này cũng quá dễ tính đi. Nếu nàng là nàng ta, nàng tuyệt đối không để yên cho những kẻ hại mẫu thân mình năm đó, đâu có giống hiện tại, còn khách khách khí khí đối với Vân thị này. Chẳng lẽ nàng ta đã quên mẫu thân mình phải chịu khổ thế nào sao? Người như vậy còn có thể làm sủng phi? Đến thị phi cũng chẳng phân biệt được!

Võ nhị nãi nãi nói thầm: "Hoàng Quý phi nương nương không hận đại bá mẫu của ngươi sao?" Võ nhị nãi nãi cũng biết chút chuyện cũ.

Võ nhị gia nói: "Thị phi của trưởng bối, vãn bối chúng ta sao có thể bàn luận? Có điều trước kia quan hệ của các nàng không phải tốt như vậy, hiện tại quan hệ cũng không được tốt lắm. Không phải người ta vẫn nói, càng là địa vị cao, càng phải tuân thủ quy củ sao? Đại bá mẫu là thê tử đại bá phụ cưới hỏi đàng hoàng, trên danh nghĩa chính là kế mẫu của Hoàng Quý phi nương nương. Nếu nàng muốn đối phó Vân thị cũng chính là đối phó kế mẫu, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt."

Nha, thật ra ngươi biết nhiều chuyện như vậy, tại sao đại sự lại không rõ?

"Chúng ta thật sự phải ở nông thôn này ngây ngốc ba năm sao?" Võ nhị nãi nãi hỏi.

"Đúng vậy, kỳ thật ở nông thôn cũng tốt, con người đơn giản, ngươi đến rồi sẽ thích nơi đó thôi."

Ta một chút cũng không thích, trong lòng Võ nhị nãi nãi nói như vậy, có điều ngoài miệng vẫn không mở lời.

Tóm lại ngày hôm sau, hai vị nãi nãi này rốt cuộc ngoan ngoãn. Võ Uyển Đình nói với Vân thị: "Nương, ta đã nói rồi, nên cho các nàng thấy chút lợi hại, người xem, hiện tại thành thật hơn nhiều."

Vân thị nói: "Ngày hôm qua con rể không nói gì ngươi chứ?"

"Chính hắn cũng không quen nhìn hai người kia, ta vừa lúc thay hắn giáo huấn bọn họ, sao hắn có thể trách ta?"

Vân thị nói: "Con rể tốt như vậy, chờ ngươi thủ hiếu cho cha ngươi xong, nhanh nhanh sinh đứa con trai. Như vậy nương mới có thể yên tâm."

Đối với các quý nhân trong cung, nhà mẹ đẻ xem như không còn quan hệ với các nàng, cho nên không cần thủ hiếu. Bởi vì hoàng gia là quân, nhà khác là thần, nào có đạo lý quân cần giữ đạo hiếu với thần?

Hoàng Quý phi nương nương trong cung không thiếu nhi tử, thiếu nhi tử chính là cô nương nhà mình. Vân thị cũng sốt ruột, sợ nữ nhi giống như mình, chỉ sinh được con gái, cho nên mới nói lời này.

Võ Uyển Đình nói: "Nương không cần lo lắng, ta lại không phải không thể sinh, đến lúc đó chẳng lẽ còn không sinh được nhi tử? Liên gia lại không cho phép nạp thϊếp, sớm muộn gì ta cũng sẽ có nhi tử của mình."

Mà qua mấy ngày, các nàng lại từ quan phủ địa phương biết được tin tức, nói là Hoàng Quý phi nương nương sinh, lại sinh một hoàng tử. Người Võ gia càng cao hứng. Hoàng Quý phi nương nương sinh càng nhiều hoàng tử, địa vị càng củng cố.

Ba hoàng tử, nàng tuyệt đối là người duy nhất trong cung có thể sinh. Quả nhiên, chờ thời điểm các nàng về tới quê Võ gia đã nhận được tin tức Tam hoàng tử được lập làm Thái tử.

Toàn bộ đều vô cùng vui mừng, chỉ là bởi vì mang người chết hồi hương, cho nên không thể biểu hiện quá rõ ràng.

Quê Võ gia bên này đã sớm biết được tin tức, cho nên đã chờ từ trước.

Nơi ở của Võ gia ở quê chỉ là nhà ngói ba gian, nhưng ở nông thôn, đây cũng đã là khá giả. Đến cả Huyện thái gia ở địa phương cũng tự mình lại đây, bái tế Võ đại lão gia. Ngay sau đó, quan viên vùng phụ cận cũng đều tới. Võ đại lão gia nhập thổ vi an, rất náo nhiệt, nghe người ta nói một trăm năm nay cũng chưa từng náo nhiệt như vậy.

Ai cũng nói Võ đại lão gia sinh nữ nhi tốt, làm thời điểm hắn chết cũng phong quang như vậy.

Nhưng cũng có người nói, nam nhân vong ân phụ nghĩa như vậy, còn có thể hưởng thụ nhường này? Tiền thị sinh Hoàng Quý phi nương nương nhưng cho tới bây giờ còn chưa tìm được mộ phần đâu.

Lại còn có người nói, nếu không nhờ Võ đại lão gia, lúc trước Hoàng Quý phi nương nương căn bản không đủ tư cách đi tuyển tú, tất nhiên cũng không có phong quang như hiện tại. Cho nên vẫn là Võ đại lão gia đọc sách, đi ra ngoài làm quan mới có thể cho Hoàng Quý phi nương nương được tiến cung. Hơn nữa, nếu không có Võ đại lão gia thì nào có Hoàng Quý phi nương nương?

Cho nên Võ đại lão gia này cũng nên nhận được phong quang.

Không quan tâm người khác nói như thế nào, Võ đại lão gia nhập thổ vi an. Ngay sau đó chính là chuyện muốn tuyển con nối dòng. Dòng bên Võ gia cũng không tính là nhiều người, nhưng chuyện tốt như vậy, không ai không muốn giành lấy. Sau đó vừa nghe là tuyển đứa nhỏ không cha không mẹ, rất nhiều người đều không phù hợp điều kiện.

Bởi vì đại bộ phận mọi người đều có cha mẹ, đi làm con thừa tự vì muốn có thể giúp đỡ cha mẹ ruột của mình. Có cái gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, nếu không có lợi thì ai sẽ muốn đưa nhi tử mình ra.

Chỉ là tước vị quận công này sức dụ hoặc quá lớn, không ít người đều muốn Vân thị bỏ cái chủ ý này. Nhưng chủ ý này là Hoàng Quý phi nói ra, mục đích chính là không đành lòng chia lìa hài tử và cha mẹ nó, như vậy quá tàn nhẫn. Tuyển cô nhi không có cha mẹ cũng là giúp đối phương, tất cả mọi người đều có thể có lợi cho nên Vân thị sẽ không thay đổi chủ ý. Bà cũng tin tưởng, sẽ không có người vì đạt được mục đích mà gϊếŧ phụ mẫu hiện tại của mình. Người như vậy ai dám nhận hắn? Dù cho thật sự nhận, đến lúc đó nếu có lợi ích lớn hơn nữa, nói không chừng hắn cũng có thể gϊếŧ chết bà.

Vì thế cũng chỉ có ba người phù hợp cái điều kiện kia. Chỉ là Vân thị vừa thấy ba người này, liền nói tuổi hơi lớn, bà muốn chính là tuổi càng nhỏ càng tốt. Nếu không có, thà rằng không chọn người thừa kế, hơn nữa Vân thị còn nói với mọi người: "Hiện tại tước vị quận công này ta sẽ chưa định vội. Chờ ta chọn được con nối dõi tốt nhất, nuôi lớn hài tử, xem đứa nhỏ này tính tình như thế nào. Nếu tốt, ta mới có thể truyền tước vị, nếu không tốt, như vậy tước vị này ta không cần, để cho tước vị bị thu hồi đi. "

Cứ như vậy tới nay, không có ai phù hợp điều kiện, lúc Võ Uyển Đình và Liên gia nhị gia phải đi, cũng chưa tuyển ra.

Vân thị nói: "Ta vốn dĩ không tính tuyển ra con nối dõi sớm như vậy. Hiện tại có cái mồi treo này, ta ở đây cũng có thể sống tốt mấy năm, đến lúc đó xem tình huống rồi nói sau. Nhưng thật ra ta muốn trực tiếp chọn một tôn tử từ hai đường huynh đệ kia của ngươi. Như vậy cũng coi như miễn cưỡng không làm cha ngươi thất vọng."

"Nương, hai bà cô kia không tốt như vậy, nếu thật sự chọn hài tử của các nàng thừa kế, về sau chẳng phải các nàng sẽ dựa vào cái cớ này đến gây phiền toái cho người sao?"

"Ta ở nông thôn này nhìn xem một thời gian, đến lúc đó lại tuyển, ngươi và con rể lên đường trở về đi. Ta thật lo lắng cho ngươi, khi trở về, nhớ không được mang theo tính tình như lúc dọc đường đi bày ra trước mặt mẹ chồng. Như vậy ta không an tâm."

"Nương, người cũng đừng nhọc lòng, ta biết phải làm thế nào."

Cứ như vậy, Vân thị lưu lại quê Võ gia. Dọc đường đi, Võ lão thái thái bởi vì sinh bệnh, nên không ra mặt hay lên tiếng gì nhưng về tới quê rồi, bệnh tình cũng không khá hơn là bao. Tại đây ở nông thôn giữ đạo hiếu ba năm, Võ lão thái thái tựa hồ vẫn luôn không khỏe, cũng không biết có phải bà không hợp khí hậu hay không. Nếu đúng là khí hậu không hợp, chuyện này thật đáng chê cười, nơi bà từng sinh sống mấy chục năm mà lại có thể không hợp khí hậu, quả nhiên là hưởng phú quý quen nên quên mất quê nhà rồi sao?

Mà ở ba năm này còn xảy ra một chuyện có thể nói là bê bối trong Võ gia, Võ nhị nãi nãi thế nhưng bỏ trốn cùng người khác. Nghe nói là trong lúc đi dạo ở huyện thành, nàng ta đυ.ng phải một quý công tử, công tử kia không biết là hầu gia hay Vương gia. Võ nhị nãi nãi tự thấy dung mạo mình như vậy, nên xứng với một công tử thế gia. Nàng không đủ kiên định cho nên bị người lời ngon tiếng ngọt mê hoặc. Người ta nói muốn mang nàng trở lại kinh thành, nàng liền đáp ứng, còn lấy đi tiền của Võ nhị gia, chờ thời điểm phát hiện ra, đã chậm rồi.

Võ nhị gia đánh nha hoàn của Võ nhị nãi nãi một trận đòn đau, tội bao che chủ nhân làm xằng bậy, Võ nhị gia hận không thể lập tức lấy thanh đao chém người. Thời điểm biết mình bị đội nón xanh, nam nhân luôn không thể bình tĩnh, đặc biệt còn là thê tử của mình.

Võ lão thái thái đã biết chuyện này, tức giận đến hộc ra một búng máu, sau đó tỉnh lại, trực tiếp nói với mọi người: "Chuyện này không thể để lộ ra bên ngoài, quá mất mặt!" Sau đó bảo Vân thị nghĩ cách xử lý chuyện này.

Kỳ thật Vân thị cũng không nghĩ sẽ truyền chuyện này ra ngoài, bà còn cảm thấy Võ nhị nãi nãi này nhất định là bị kẻ lừa đảo lừa rồi. So sánh thiệt hơn, không bằng nói ra ngoài rằng Võ nhị nãi nãi đã sinh bệnh chết. Người chết coi như xong hết mọi chuyện, kể cả về sau nàng ta trở lại cũng là người đã chết.

Cuối cùng Võ nhị gia đồng ý cách giải quyết của Vân thị, vì thế Võ nhị nãi nãi liền "tử vong".

Nhưng Võ nhị nãi nãi còn để lại một tiểu nhi tử chưa đến một tuổi, chỉ là Võ nhị gia nhìn thấy tiểu nhi tử này, trong lòng sẽ không vui. Có đôi khi sẽ hoài nghi, đây rốt cuộc có phải là nhi tử của hắn không, dù cho nhi tử này lớn lên có chút giống hắn.

Võ nhị gia tiểu nhi tử trở thành cha không đau, mẹ không còn, là một đứa trẻ số khổ.

Vân thị nói với Võ lão thái thái: "Nhìn nhị chất nhi khó chịu như vậy, tiểu hài tử của hắn cũng bị liên lụy, không bằng ta chọn hài tử này làm người thừa kế. Thứ nhất, ta bên này cũng có người hương khói cho lão gia, thứ hai, nhị chất nhi chẳng khác nào không có nhi tử, như vậy về sau đi bước nữa cũng dễ dàng hơn." Đối với việ chồng có con với vợ trước, rất nhiều người đều không thích.

Võ lão thái thái vừa nghe liền cảm thấy chủ ý này rất tốt. Dù sao đều là cốt nhục của bà, đến đại phòng làm con nối dòng cònn không phải đều giống nhau. Nhị tôn nhi rõ ràng không thích chắt trai này của mình, cảm tình cũng không tốt, không bằng đưa cho Vân thị nuôi, như vậy cũng có thể chăm sóc tốt cho nó.

"Chỉ là Hoàng Quý phi nương nương bên kia có đồng ý hay không?" Võ lão thái thái sợ Hoàng Quý phi tức giận.

"Hoàng Quý phi nương nương chỉ sợ chúng ta bị người vô lại quấn lấy, cho nên mới nói như vậy. Lúc này đây, nàng nhất định không có ý kiến." Trên thực tế, Vân thị đã sớm báo tin cho Hoàng Quý phi nương nương cho nên mới dám nói như vậy.

Võ lão thái thái vui mừng khôn xiết, nói chuyện này với Võ nhị gia, hắn tất nhiên vội vàng đáp ứng rồi, hiện tại hắn vừa thấy đứa con trai này, liền giận sôi máu, hắn sợ chính mình một ngày nào đó nhịn không được sẽ bóp chết đứa con trai này. Lúc này cho đi làm con thừa tự, không có quan hệ gì với mình nữa, cũng coi như lưu cho nó đường sống.

Vì thế quá trình nhận con nuôi vô cùng thuận lợi, tất cả mọi người đều vui mừng, kể cả những người vẫn luôn quấn lấy muốn đưa hài tử cho Vân thị nhận nuôi cũng từ bỏ ý đồ. Bởi vì đây chính là huyết thống gần nhất, mọi người đều coi trọng huyết thống, hơn nữa lại là huynh đệ ruột thịt.

Vân thị ôm hài tử trong lòng, cũng vui vẻ cười. Ba năm này, rốt cuộc được như ý nguyện, về sau bà sẽ nuôi nấng đứa nhỏ này.

Bà đã sớm cảm thấy Võ nhị nãi nãi này là người tham hư vinh. Dù Võ gia có Hoàng Quý phi nương nương, nhưng ba năm nay, Vân thị gần như không liên hệ với kinh thành, làm Võ nhị nãi nãi này cảm thấy mình không thể trở về kinh thành, sau đó tâm tư liền bất định.

Kế tiếp rất dễ dàng, tìm một kẻ lừa đảo bộ dáng tuấn tú, từng bước lừa Võ nhị thái thái ham hư vinh vào tròng. Nếu nàng ta thật sự có lập trường kiên định, căn bản sẽ không động tâm. Nhưng Võ nhị nãi nãi sao có thể không động tâm? Nàng ta cảm thấy tìm được tình yêu đích thực, lại là một công tử thế gia, không đi theo hắn thì đi theo ai? Vốn dĩ nàng ta chướng mắt trượng phu mình, cho nên khi ở phía trước có tiền đồ tốt chờ nàng ta, sao nàng ta có thể chịu đựng được?

Lại nghĩ, dù cho Hoàng Quý phi có chiếu cố Võ nhị gia, hắn cũng không thể thành hầu gia cho nên Võ nhị nãi nãi mới bỏ trốn cùng người. Chỉ là chờ đến khi nàng ta bị lừa đến nơi rất xa rất xa, sau đó rốt cuộc không về được cũng không thể trách Vân thị nhẫn tâm, Võ gia có một kẻ tai họa như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Cùng với chờ tương lai xảy ra chuyện, còn không bằng nhân lúc còn sớm giải quyết luôn.

Hiện tại thật tốt, bà có được tôn tử, về sau Võ nhị gia còn có thể tìm một người vợ xứng đáng, tất cả đều vui mừng.