Hậu Cung Kế

Chương 89: Trèo cao

Editor : Vi Sung nghi.

Beta : Vy Tu nghi, Giang Hiền tần, Thư Uyển nghi

Chỉ cần Triệu Hoàng hậu giữ khuôn phép, hậu vị của nàng sẽ vững vàng.

Sinh nhật Tam Hoàng tử là mùng hai tháng bảy. Cuối tháng sáu, Triệu Hoàng hậu đã cho người chuẩn bị. Hoàng hậu thương lượng với Lý Già La, đến lúc đó tổ chức tại Vạn An hiên.

Trong cung, phi tần đều tặng những món đồ đại biểu cho sự an lành, may mắn. Ngoài cung, các nhóm thần quyến* cũng thông qua đủ loại phương thức mà tặng quà.

*Phu nhân của các đại thần.

Cuối tháng sáu, bên Vạn An hiên đã thu được rất nhiều các món đồ.

Đương nhiên, cũng không đặt toàn bộ đồ vật đoán tương lai lên bàn. Chọn lựa một phen, cuối cùng mới quyết định. Lý Già La tự mình chọn, cho Hổ Phách chỉnh lý tốt.

Tĩnh phi mang theo Nhị Hoàng tử đến chỗ Lý Dung hoa. Lý Dung hoa không biết sao nàng ta lại đến. Trong lòng Tĩnh phi thì khinh thường, quả nhiên là xuất thân từ cung nữ, xem bộ dáng lo sợ của nàng ta kìa. Sinh hoàng tử cũng không có bao nhiêu chỗ dùng.

"Lần này sinh nhật Tam Hoàng tử, không biết Hoàng thượng có cho đồ vật gì trong lần chọn này không nữa. Lúc trước, Nhị Hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai, người cũng không cho gì nhưng Thái hậu nương nương cho ngọc bội, coi như không tệ. Lý Dung hoa, vào thời điểm Đại Hoàng tử chọn đồ vật, Hoàng thượng có cho gì đó hay không?"

Lý Dung hoa lắc đầu nói: "Tần thϊếp không biết, khi đó Đại Hoàng tử ở chỗ Vương Hiền phi."

Do lúc trước, phân vị của Lý Dung hoa quá thấp nên không thể tự nuôi nấng nhi tử mình, đến sinh nhật cũng không thể đến dự.

"Thôi, bản cung nói cái này với ngươi làm gì? Nói ngươi cũng không hiểu." Tĩnh phi đột nhiên cảm thấy nói những lời này với Lý Dung hoa có chút hạ thấp mặt mũi của nàng.

Vốn đang định giải thích với Lý Dung hoa. Trong lòng Tĩnh phi có chút ngạc nhiên, xem cái dạng này của nàng ta, có thể yên ổn sống ở trong hậu cung đã không tồi, nào có bản lĩnh kia?

Thấy Hoàng thượng yêu thích Tam Hoàng tử, trong mắt Tĩnh phi liền không thoải mái.

Tĩnh phi lại một lần nữa hối hận, lúc đó vì sao nàng lại uống thuốc trợ sản* kia chứ. Nếu không sinh ra hài tử, sao Hoàng thượng có thể không thích? Lại sinh ra trước, so với Tam Hoàng tử còn có tư cách hơn.

*Thuốc cho thai phụ sinh nhanh.

Mùng hai tháng bảy là lễ Tam Hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai. Lúc ấy, Vương Thái hậu xuất hiện xong liền cáo từ đi ngay vì bà còn đang trai giới* nên cần tĩnh tu. Nếu không phải Tam Hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai, bà cũng sẽ không xuất hiện.

*Theo mình hiểu là người đang cúng phật.

Tĩnh phi vô cùng khó chịu, đãi ngộ trong lễ chọn đồ vật của Nhị Hoàng tử so với lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Tam Hoàng tử không giống nhau. Nàng nghĩ Vương Thái hậu thích Nhị Hoàng tử. Nhất định nàng phải gặp Thái hậu nhờ người giúp tìm thần y, dưỡng thân thể Nhị Hoàng tử thật tốt.

Hoàng thượng tất nhiên là xuất hiện. Tam Hoàng tử Tiêu Lạc nắm một thanh kiếm vàng nhỏ, sau đó lại nắm lấy một cuốn sách cổ nên được mọi người khen là văn võ song toàn.

Hoàng thượng vô cùng vui vẻ nhưng không giống như Thái hậu, hắn thưởng ngọc bội.

Lễ chọn đồ vật vô cùng náo nhiệt trôi qua, thời tiết ngày càng nóng. Lý Già La cũng không muốn ra ngoài đi dạo. Phần lớn thời gian ban ngày đều ở tại Vạn An hiên ngây ngô.

"Huệ phi nương nương, Hoàng thượng cho mời." Tiểu Lục Tử vừa cười vừa qua đây.

"Hoàng thượng chỉ bảo bản cung, không gọi Tam Hoàng tử sao?"

Tiểu Lục Tử cười nói: "Hoàng thượng nói, thời tiết nóng Tam Hoàng tử nhất định đang ngủ trưa, không cần ôm qua, cứ để Tam Hoàng tử ngủ yên."

Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng không nóng. Quả nhiên, nam nhân vẫn luôn coi trọng cốt nhục của mình. Lý Già La có chút buồn cười: "Lục công công mời dẫn đường." Nàng vừa thay quần áo, cũng không cần thay bộ khác.

Hoàng thượng đang ở trước Đạm Bạc cư, hắn đang xem sổ sách. Lý Già La cười nói: "Hoàng thượng gọi thần thϊếp qua đây, chẳng lẽ là có thứ tốt cho thần thϊếp?"

Hoàng thượng nghe xong liền cười: "Không có thứ tốt thì không thể gọi ái phi sao? Kêu nàng đến là muốn nàng quạt cho trẫm. Còn không mau nhanh lên?"

"Thì ra là gọi thần thϊếp đến để làm chân sai vặt, mệnh thần thϊếp thật là khổ. Lúc tối quạt cho nhi tử, ban ngày còn phải quạt cho Hoàng thượng."

Hoàng thượng nghe xong, khóe miệng nhếch lên: "Làm khó ái phi rồi. Yên tâm, trẫm sẽ không bạc đãi nàng. Qua đây ngồi đi."

Lý Già La có chút chần chờ, "Hoàng thượng, vẫn nên để thần thϊếp đợi người xử lý xong mới qua đi." Dù sao cũng là sổ sách, nàng là hậu phi sao có thể nhìn dù là một chút. Không phải nói, hậu phi không được tham gia vào chính sự sao?

"Cho nàng ngồi thì nàng cứ ngồi. Những sổ sách này, trẫm nhìn còn choáng váng, viết lại dài dòng, thật là lãng phí giấy!"

Lý Già La cầm lấy cung phiến* bên cạnh, nhẹ nhàng quạt cho Hoàng thượng, cười nói: "Các thần tử của Hoàng thượng đều tài trí hơn người. Nhất định là văn chương cẩm tú mới có thể xuất hiện trước mặt Hoàng thượng."

*quạt tròn"Có ích lợi gì sao? Trẫm đã nói nhiều lần để cho bọn họ viết ngắn lại. Kết quả vẫn như vậy, nhìn thấy trẫm liền phiền lòng. Vốn là một chuyện rất đơn giản lại cứ phải nghiền ngẫm từng chữ một, sợ người khác không biết hắn học vấn cao sao? Lãng phí thời gian của trẫm. Như võ tướng này, chính mình không biết viết gì nhưng cũng làm theo người ta, khiến cho trẫm đau đầu."

Lý Già La nghĩ nghĩ: "Hoàng thượng, khi thần thϊếp tiến cung, thần thϊếp được phân cho đám cung nhân. Lúc đầu họ đều không biết thần thϊếp thích hay không thích cái gì. Nhưng không đến nửa tháng, bọn họ đều biết hết. Hoàng thượng người đoán xem tại sao thế nhỉ?"

Hoàng thượng nói: "Bọn họ hỏi cung nữ hồi môn của nàng nên biết." Hắn biết Huệ phi có mang cung nữ từ trong nhà ra.

Lý Già La lắc đầu, nói: "Hoàng thượng, nếu như vậy đám cung nhân này đều không có lòng cầu tiến. Ngài xem, chuyện gì cũng hỏi cung nữ của thần thϊếp thì sau này họ cũng chỉ ở sau người khác mà thôi. Nếu chủ tử tiến cung, họ phải làm cho chủ tử tín nhiệm chứ không phải thông qua người khác. Thần thϊếp làm kỳ thật cũng đơn giản, chỉ cần thần thϊếp biểu hiện ra thích thứ gì, cần thứ gì, các nàng đều sẽ tự hiểu. Cho nên, không đến nửa tháng bọn họ đều sẽ nghe thần thϊếp mà không tự đưa ra chủ ý gì."

Hoàng thượng là người thông minh, chỉ cần Lý Già La nói một câu hắn liền biết nên làm như thế nào.

Ở trong cung, dựa vào mỹ mạo mà muốn Hoàng thượng dành cho ngươi một góc trong lòng? Nằm mơ à, tỉnh đi nhé! Trong cung nữ nhân xinh đẹp còn rất nhiều, mỗi người đều không kém nhau.

Khiến Hoàng thượng nói với ngươi, dẫn dắt ngươi, ghi nhớ chuyện của ngươi, hơn nữa đều là chuyện nhỏ nhặt sinh hoạt hàng ngày.

"Chuyện này chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi. Nếu trẫm để nhóm thần tử dựa theo ý thích mình mà làm thì sau này đều sẽ chẳng có lấy một thần tử công chính!" Lời Hoàng thượng nói tuy nhất ngôn cửu đỉnh nhưng có rất nhiều cố kỵ. Không thể làm việc mà dựa vào tâm tình được, nếu không chính là sai lầm lớn.

"Hoàng thượng." Lý Già La vẻ mặt kính ngưỡng: " Thần dân Đại Sở có được Hoàng thượng như ngài chính phúc khí của bọn họ." Một Hoàng thượng biết khắc chế tuyệt đối là một Hoàng thượng tốt.

"Hoàng thượng có thể nói như vậy, thần thϊếp không hề lo lắng Hoàng thượng sẽ làm chuyện gì không tốt. Cho nên Hoàng thượng yêu thích tuyệt đối cũng là có lợi cho thần dân Đại Sở."

Bản thân có thể khắc chế, còn có thể nghĩ đến sở thích của mình có nguy hại đối với dân chúng. Một Hoàng đế như vậy, thì hắn chính là Hoàng đế tốt!

Hoàng thượng nghe lời ái phi nói liền cười: "Miệng ái phi từ lúc nào trở nên ngọt như vậy? Trẫm nghe xong cũng có chút lâng lâng."

"Lờithần thϊếp nói là thật, tuyệt đối không phải đùa. Hoàng thượng, không phải ngườinói người xem đến choáng váng sao? Thần thϊếp xoa trán giúp ngài, người thấy thếnào?" Lý Già La nói.    Lưu Vĩnh Toàn tự mình cầm những sổ sách đi, thấy một cung nữ đang bưng một chén trà, muốn đi vào.

Lưu Vĩnh Toàn cất xong sổ sách, đang muốn ra ngoài, nhìn thấy cung nữ này lập tức nhỏ giọng quát: "Làm cái gì thế? Ai bảo ngươi đi vào?"

Cung nữ kia lập tức thấp giọng nói: "Mỗi ngày vào lúc này Hoang thượng đều muốn uống trà, không phải là công công ngài nói sao? Không thể chậm trễ."

"Ngươi không có mắt sao? Hôm nay giống như mọi khi à? Nhanh chóng đi xuống!" Lưu Vĩnh Toàn tự mình giữ cửa.

Lý Già La đắp cho hắn một cái chăn mỏng, chính mình ở một bên canh giữ.

Hoàng thượng ngủ được nửa canh giờ. Lúc tỉnh lại phát hiện Huệ phi ghé vào một bên đang ngủ.

Hắn nhẹ nhàng đứng lên, vốn muốn bế nàng đến trên tháp, Lý Già La tỉnh, sau đó cười nói: "Hoàng thượng, người ngủ ngon chứ?"

Hoàng thượng gật đầu, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Tại sao hắn có thể thả lỏng mà ngủ. Ở trước mặt Huệ phi hắn thật sự là quá buông lỏng. Một chút phòng bị cũng không có, đây rốt cuộc là tốt hay không tốt.

Làm Hoàng thượng đều có bệnh đa nghi, hắn cũng không ngoại lệ. Mỗi lần ngủ, tuyệt đối có thể khống chế mình trong phạm vi, mới có thể an tâm ngủ.

Thế nhưng có Huệ phi bên cạnh hắn một chút phòng bị cũng không có, cứ thế ngủ.

"Hoàng thượng, người làm sao vậy? Có phải người mệt mỏi hay không?" Nhìn Hoàng thượng nửa ngày không nói gì, Lý Già La hỏi.

Hoàng thượng cười: "Không có gì. Thủ pháp mát xa của ái phi không tồi, thật sự đầu trẫm không mệt chút nào."

"Đó là vì Hoàng thượng muốn ngủ, thần thϊếp nào có công lao? Thần thϊếp cảm thấy người là quá vất vả."

"Vậy sau này, trẫm lại phải làm phiền ái phi rồi." Hoàng thượng nói: "Trước kia nàng hay làm cho nương sao?"

"Đúng vậy, bởi vì mẫu thân thần thϊếp phải thêu thùa may vá nuôi sống thần thϊếp, cho nên đôi mắt người thường xuyên không thoải mái. Thần thϊếp học mát xa, có đôi khi lại xem bệnh cho nương, cũng hỏi đại phu, đại phu nói thần thϊếp thực hiện đúng. Từ nhỏ đến lớn, thần thϊếp mát xa nương đã hơn mười năm, thủ pháp đương nhiên thuần thục. Chỉ là bây giờ không còn người, thần thϊếp muốn mát xa cho bà cũng không được." Lý Già La phiền muộn trong chốc lát, sau đó liền nói: "Xem kìa, thần thϊếp nói những cái này làm gì? Nếu Hoàng thượng không chê, về sau Hoàng thượng cần, thần thϊếp sẽ qua đây. Kỳ thật nếu Hoàng thượng tìm tới những đại phu chuyên về huyệt đạo, hiệu quả sẽ càng tốt."

Hoàng thượng nghe xong cười nói: "Những cái đó tốt nhưng cũng không có cảm tình. Bọn họ chỉ đem việc này trở thành nhiệm vụ, ở trước mặt trẫm còn run rẩy, sợ trẫm không thoải mái tức giận, không nếu không để bọn họ qua đây. Ái phi như vậy đã rất tốt." Hoàng thượng vì mình đa nghi tự giễu một chút, Huệ phi sinh con cho hắn, cả đời vinh nhục đều ký thác vào trên người hắn, nàng làm sao có khả năng hại hắn?

Nhưng điều này cũng không thể trách hắn, đa nghi chính nó nhảy ra ngoài, bất cứ việc gì đều phải nghĩ kỹ, thật là không có biện pháp. "Ái phi, pha cho trẫm ly trà đi, trẫm cảm thấy hơi khát nước."

Lý Già La gật đầu, phân phó người lấy trà cụ tới. Hoàng thượng bên này ngồi đợi hồi lâu, Lý Già La mới trở về.

Lưu Vĩnh Toàn cười, hộ tống Lý Già La trở về. Hắn cảm thấy ánh mắt của mình đúng là không sai lầm, Hoàng thượng đối với Huệ phi quả nhiên là không giống bình thường.

Nhưng nghĩ tới cung nữ đưa trà kia, ánh mắt Lưu Vĩnh Toàn biến đổi.

"Có tra ra được không?" Lưu Vĩnh Toàn hỏi Tiểu Lục Tử:" Sao hôm nay người đưa trà lại thay đổi, người đưa trà mọi khi đâu?"

Tiểu Lục Tử: "Sư phụ, Ngọc Anh ăn thứ gì hỏng rồi bị tiêu chảy cho nên hôm nay Đại Mạo đưa trà đến. Đại Mạo hầu việc tại Đạm Bạc cư bên này."

Hóa ra Đại Mạo là cung nữ trong hành cung, Tiểu Lục Tử vỗ đùi, nói: "Sư phụ, chẳng lẽ nàng ta muốn trèo cao?"

Nếu không sao lúc này Ngọc Anh lại bị tiêu chảy. Hắn vừa mới nhìn một chút, bộ dạng thật không tồi. Có thể làm việc tại Đạm Bạc cư, sao nàng ta lại không có ý đồ với Hoàng thượng được?

Lưu Vĩnh Toàn: "Tốt lắm, ngươi không làm phụ lòng sư phụ! Tra cho ta, rốt cuộc ai an bài Đại Mạo tại Đạm Bạc cư, loại người này sao có thể ngự tiền."

Thật ra hắn không ghét các cung nữ biến thành chủ tử. Chỉ là điều kiện tiên quyết là phải do Hoàng thượng tự nhìn trúng, không thể là thủ đoạn biến thành, mà nàng ta lại dám làm dưới mí mắt hắn.

Trên tay Lưu Vĩnh Toàn hắn rất nhiều việc, an bài người ở các nơi. Ai biết thuộc hạ này muốn đυ.c nước béo cò.

Muốn lấy lòng, cũng phải chọn thời điểm tốt. Nhìn thấy Huệ phi đến còn gấp gáp như vậy. Ngươi còn muốn tranh sủng với Huệ phi sao? Quả thực là không biết tự lượng sức mình.

Hơn nữa những chuyện này, vẫn không thể để Hoàng thượng biết, không thì hắn sẽ bị Hoàng thượng nói rằng bản thân thất trách.

Đại Mạo vốn chỉ giúp đỡ cung nữ Ngọc Anh, chờ bọn hắn hồi cung, Đại Mạo vẫn phải tiếp tục ở Đạm Bạc cư.

Vốn dĩ người an bài ở Đạm Bạc cư đều là người nổi trội, nhưng người này tâm tính quá cao, sẽ không tốt.

Tiểu Lục Tử nhanh chóng đi thăm dò, mà cung nữ Đại Mạo đã bị bắt giữ cách Đạm Bạc cư rất xa.

Từ khi Đại Mạo bị giam ở nơi này, trong lòng bất ổn, nàng cảm thấy lẽ ra mình không nên làm ra chuyện gì quá phận. Chỉ là Ngọc Anh tỷ tỷ tiêu chảy, nàng thay thế Ngọc Anh tỷ tỷ một lúc, như vậy cũng không coi là đại sự gì chứ.

Nếu không thật sự khiến Hoàng thượng chờ uống không được trà, đây chẳng phải là tất cả mọi người đều gặp xui xẻo sao?

Đó, chính là như vậy, chuyện này chỉ có vậy, không có gì khác nữa.

Cửa đột nhiên mở, Đại Mạo nhìn thấy Tiểu Lục Tử công công được vài người vây lấy đi vào. Sau đó ở bên trong có người thả một chiếc ghế dựa, cung kính thỉnh Tiểu Lục Tử công công ngồi xuống.

Tiểu Lục Tử hứng thú nhìn Đại Mạo, không nói câu nào.

Trong lòng Đại Mạo càng luống cuống, ấp úng nói: "Lục công công, vì sai, vì sao ngài lai nhốt ta ở đây. Ta phạm sai lầm sao?"

Tiểu Lục Tử mỉm cười: "Ngươi phạm vào chuyện gì, chẳng lẽ bản thân lại không biết? Tự ngươi thành thành thật thật nói ra, hay để cho ta dùng hình phạt đối với ngươi, ngươi mới nói ra?"

"Lưu công công, ngài nói cái gì? Đại Mạo nghe không hiểu."

"Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người tới trước cho nàng thanh thanh khẩu."

Cái gọi là thanh thanh khẩu, chính là đổ nước vào miệng người khác đến khi không chịu nỗi nữa.

Mới không đến một bình nước, Đại Mạo đã không chịu nổi, Tiểu Lục Tử nói: "Muốn nói? Nếu không muốn nói, đổ tiếp nhưng không phải nước!"

"Ta nói, ta nói, Ngọc Anh tỷ tỷ là ta kê đơn làm cho nàng tiêu chảy. Ta muốn lộ mặt trước mặt Hoàng thượng. Nếu ta làm được, người có thể sẽ mang ta về trong cung. Trong hành cung này, mọi người đều nói, sống ở chỗ này một đời, người hoàn toàn bị hủy. Ta không muốn bị hủy hoại, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này. Lục công công, ngài tha cho ta đi, ta không dám nữa!"

"Ngươi lấy dược từ nơi nào?" Tiểu Lục Tử hỏi.

"Là ta cho Lý tổng quản một ít bạc, hắn cho người từ bên ngoài mang vào, thật sự chỉ là thuốc xổ!" Đại Mạo nói.

Lý tổng quản? Chính là tổng quản hành cung, Tiểu Lục Tử cười lạnh, quả nhiên là trong núi không có lão hổ, hầu tử thành đại vương.

Tên họ Lý thật có bản lãnh, hôm nay có thể mang thuốc xổ, ngày mai có thể mang độc dược!

Lá gan thật không nhỏ: "Nếu ngươi nói dối dù chỉ là một câu, bản công công sẽ khiến ngươi không thấy được mặt trời ngày mai." Tiểu Lục Tử ác độc lên tiếng nói.

"Vâng, tuyệt đối là thật, trước mặt công công ta không dám nói dối! Nếu ngài không tin, có thể đi tìm Lý công công tra đi, bọn họ từ khi biết Hoàng thượng đến đây liền bắt đầu tìm chúng ta để kiếm bạc. Mọi người vì muốn chỗ tốt, đều liều mạng gom góp bạc đưa cho Lý tổng quản."