Hậu Cung Kế

Chương 60: Buông tha

Edit: HueKhanh92

Beta: Di Quý tần

Tuy rằng không biết vì sao ngay cả Thái hậu cũng bỏ rơi Vương Chiêu nghi, nhưng cũng chẳng có lí do gì để nàng phải suy nghĩ. Chỉ cần Vương Chiêu nghi không tốt, nàng cảm thấy rất vui mừng.

Mấy năm nay không biết đã bị Vương Chiêu nghi chọc tức bao nhiêu. Nhưng thật sự bất lực, nhìn kẻ thù lại không thể báo thù, loại cảm giác này thật là khó chịu.

Người đứng càng cao, lúc ngã xuống lại càng đau. Đạo lý này, chỉ sợ hiện tại Vương Chiêu nghi đã hiểu rất rõ.

Tô Chiêu nghi chính mình niệm kinh Tam chú, cầu nguyện vì đứa nhỏ đáng thương không thể xuất thế của mình.

Hiện nay, kẻ đầu sỏ gây nên cũng đã ngã, nàng hi vọng tốt nhất Vương Chiêu nghi kia về chầu trời, đền mạng cho hài tử của nàng.

Một năm kia, cũng là cái ngày này, lúc nàng vừa vặn dự cảm được bản thân có thai, thời điểm đang muốn mời thái y, bởi vì nàng vô tình làm dơ y phục của Vương Chiêu nghi, nàng ta liền phạt nàng quỳ trong thời tiết lạnh buốt. Nàng có lòng muốn nói ra chuyện bản thân mang thai, nhưng làm gì có cơ hội này?

Cuối cùng chỉ có thể chịu kết cục mất đi hài tử. Hoàng thượng vì bồi thường cho nàng, thăng lên làm Chiêu nghi. Nhưng nàng thà rằng không cần cái phân vị Chiêu nghi này, cũng muốn con của mình.

Nàng đã khóc, cũng đã nháo, nhưng có ích lợi gì? Hoàng thượng cũng không có khả năng vì mình mà đối nghịch cùng Vương gia.

Về sau đã không còn được sủng ái, cơ hội khóc nháo cũng không có.

Cho nên, đối với Võ Thục Tần có thể đấu ngã Vương Chiêu nghi, Tô Chiêu nghi phảng phất có cảm giác bội phục cùng cảm kích.

Thân mình của nàng từ sau lần sảy thai trước cũng đã hỏng rồi, không sinh được nữa. Trong hậu cung này, trên cơ bản nàng đã thuộc về nhóm thất sủng, đợi đến khi già đi chỉ có hai kết quả, hoặc là về trời trước lúc Hoàng thượng băng hà sau đó được chôn ở lăng mộ tần phi trong hoàng lăng, hoặc là sống đến sau khi Hoàng thượng băng hà và trở thành Thái phi.

Nếu nói nàng ban đầu không có dã tâm, đó là không thể nào, nàng cũng từng muốn một bước bay lên trời. Nhưng nay đường lui của nàng đều đã bị chặt đứt, cũng không còn nhiều ý nghĩ như vậy. Mong muốn duy nhất chính là muốn nhìn Vương Chiêu nghi ngã xuống, hoặc nghiêm trọng hơn một chút là kể cả Vương Thái hậu. Nếu như không có Vương Thái hậu, Vương Chiêu nghi dám lớn lối như vậy sao? Nhưng Vương Thái hậu là mẹ ruột của Hoàng thượng, nàng không biết làm cách nào để đấu với bà ta.

Tô Chiêu nghi đang nghĩ, một cung nữ tiến vào báo: "Nương nương, có người thả một phong thư ở cửa cung của chúng ta."

"Có nhìn thấy là người nào đến không?" Tô Chiêu nghi hỏi.

"Nô tỳ nhìn một vòng, cũng không có phát hiện ai, phỏng chừng đã sớm rời đi."

Cung nữ đưa phong thư qua, Tô Chiêu nghi nói: "Ngươi mở ra xem xem." Đây là cung nữ tâm phúc của Tô Chiêu nghi, rất nhiều việc nàng ta đều biết, nay các nàng coi như là sống nương tựa lẫn nhau.

"Nương nương, ngài xem." Đại cung nữ Oanh Nhi đưa thư cho Tô Chiêu nghi. Trên đó viết: Gặp tại Yêu Nguyệt cung, có chuyện quan trọng, Tần.

Yêu Nguyệt cung? Tô Chiêu nghi hỏi: "Trong cung có chỗ này sao?" Sao nàng lại không biết?

Oanh Nhi cười nói: "Nương nương đương nhiên không biết Yêu Nguyệt cung này, kỳ thật Yêu Nguyệt cung chính là tên của lãnh cung."

Tô Chiêu nghi cũng cười: "Tên này đặt ngược lại là rất khác biệt. Bản cung đã biết là người nào." Không phải là cái Tần Sắt Sắt kia sao, vào lãnh cung còn không yên ổn như vậy, muốn đi ra sao? Vậy cũng phải xem xem có bản lãnh này hay không.

Về phần chuyện quan trọng này, nếu nàng ta có chuyện quan trọng thật thì đã sớm nói ra để bảo trụ địa vị của mình, làm sao có khả năng im lặng lâu như vậy, lại còn tìm đến nàng?

Cái Tần Sắt Sắt này, ngoài mặt giả dạng cả người lẫn vật vô hại, cùng ngươi tỷ tỷ muội muội, sau đó ở sau lưng thì ngầm hung hăng đâm ngươi một đao, nay có kết cục này, cũng là trừng phạt đúng tội.

"Vậy nương nương có đi gặp vị này không?" Oanh Nhi hỏi.

"Không gặp, bổn cung ở trong cung này đã tâm như nước chảy, còn có cái gì đáng sợ?" Tần Sắt Sắt đơn giản chính là uy hϊếp cùng dụ lợi, nhưng chính mình có gì mà sợ đâu? Chỉ là một cái tội nhân bị nhốt trong lãnh cung, nàng dùng chút thủ đoạn cũng có thể làm cho nàng ta sống không bằng chết.

Bây giờ còn dám đến tìm nàng, quả thực là tìm chết!

Về phần chuyện quan trọng nàng ta nói, đơn giản nàng ta tự nhận là lợi thế, đáng tiếc, nàng không có chút hứng thú nào.

Tần Sắt Sắt trông ngóng Tô Chiêu nghi bên kia có thể cho người đến tìm nàng, nhưng nhiều ngày như vậy rồi cũng không có ai đến đây.

Lệ Thục viện lạnh lùng nói: "Còn tưởng rằng ngươi thật sự có bản lĩnh, thì ra cũng không có gì hơn cái này, ta sớm nên nghĩ đến mới phải, người có thể bị đưa đến lãnh cung thì có cái tiền đồ gì đây, thế nhưng ta còn tin ngươi, có đôi vòng tai đó tốt xấu gì ta còn có thể đổi một phần cơm nóng để ăn, hiện tại thì hay rồi, đều như bát nước đổ đi."

Thật sự không nên ôm hy vọng đối với Tần Sắt Sắt này, nay trên người mình chẳng còn thứ đáng giá gì nữa.

Tần Sắt Sắt không có phản ứng lại Lệ Thục viện, trong lòng nghĩ có phải do mình không có nói rõ ràng, cho nên Tô Chiêu nghi không đến hay không?

Lúc trước cũng là sợ bị người khác nhìn thấy viết cái nội dung gì, cho nên mới không có nói rõ. Xem ra, không nói chút sự thật, Tô Chiêu nghi thật sự sẽ không tới, cả đời này nàng sẽ ở trong lãnh cung.

"Ma ma, xin ngài lại mang tin đi cho Tô Chiêu nghi, ta thật sự có quan hệ thân thích với Tô Chiêu nghi. Ngài mang tin đi, đến lúc đó khẳng định Tô Chiêu nghi sẽ thưởng cho ngài." Tần Sắt Sắt cầu xin.

"Đi đi đi! Lão nương làm gì có thời gian rãnh rỗi? Chớ nằm mộng giữa ban ngày nữa, nếu thật sự có quan hệ, hiện tại cũng trốn ngươi không kịp." Nữ nhân trong lãnh cung đều muốn ra ngoài, nhưng thật sự có thể ra ngoài thì chưa có một ai.

"Ma ma, ta dập đầu cầu ngài, ngài đã giúp ta đưa tin một lần, nói là chuyện đứa nhỏ, Tô Chiêu nghi khẳng định có thể hiểu. Nếu không, ta viết cho ngài cái giấy mượn đồ, đến thời điểm khẳng định có phần của ngài."

Tần Sắt Sắt khuyên can mãi, mới để cho ma ma này đáp ứng. Có điều cũng phải viết giấy mượn đồ, ước chừng hai mươi lượng bạc, trên đó còn có ấn dấu tay.

Ma ma kia nghĩ là, dù sao cũng chỉ bỏ công mang tin đi, có thể được đến hai mươi lượng bạc, cho dù không gọi được Tô Chiêu nghi lại đây, chính mình sẽ móc ra từ phân lệ ăn uống của Tần thứ nhân này.

Ba người trong đây, cũng chỉ có Tần thứ nhân này thích vọng tưởng, để xem nàng ta có thể vọng tưởng ra cái dạng gì? Trong cung này, người càng thích vọng tưởng thì càng đoản mệnh.

Tô Chiêu nghi không nghĩ đến Tần Sắt Sắt không chịu lùi bước, ngược lại trực tiếp cho người lại đây nhắn lời.

Chuyện đứa nhỏ? Chuyện đứa nhỏ! Ha ha, Tần Sắt Sắt này thật đúng là hiểu mình, nàng đối với chuyện khác không để ý, chỉ để ý duy nhất đến đứa nhỏ vô duyên gặp mặt kia của mình. Nghĩ đến Tần Sắt Sắt này cùng Vương Chiêu nghi trước kia ở cùng một chỗ, Tần Sắt Sắt vẫn là chó săn của Vương Chiêu nghi, chẳng lẽ bên trong này có cái gì mà nàng không biết?

Tô Chiêu nghi nói với ma ma kia: "Nếu Tần thứ nhân muốn gặp bổn cung - cái thân thích này như vậy, ngươi lặng lẽ nói cho nàng ta biết, ta đồng ý gặp nàng ta. Có điều chuyện an bài này lại phải xin ma ma phí tâm. Bản cung không muốn khiến người không liên quan biết được."

"Nương nương yên tâm, trong Yêu Nguyệt cung bình thường ngay cả con chim còn không rơi xuống, căn bản cũng không có người đi qua. Nô tỳ nhất định sắp xếp mọi việc xong xuôi, cam đoan nương nương vừa lòng."

Yêu Nguyệt cung lớn như vậy, lại còn hoang vắng, bà là quản sự ma ma, muốn an bài cái gì cũng đều dễ dàng.

Nghĩ đến cái giấy thiếu nợ kia cũng có thể thực hiện, quản sự ma ma này vui vẻ cực kỳ.

Hơn nữa Tô Chiêu nghi cũng sai người ban thưởng cho nàng, thật là phát tài rồi.

Tần Sắt Sắt ngầm biết tin Tô Chiêu nghi muốn gặp mình, mặt ngoài tỏ vẻ thật bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là kích động không thôi. Nàng có ra ngoài được hay không, liền dựa vào chuyện lần này. Tất nhiên, việc này, nàng không thể để cho Lệ Thục viện cùng Triệu thứ nhân biết.

Thời điểm đến gặp mặt, Tần Sắt Sắt bị người dẫn tới một cái phòng kề bên, chờ mãi đến đêm khuya mới có người lại đây. Tô Chiêu nghi mang theo áo choàng phủ đầu, cả người và mặt đều giấu bên trong.

Đến trong phòng, trừ bỏ hai người các nàng, còn có một đại cung nữ bên cạnh Tô Chiêu nghi.

Tô Chiêu nghi đi thẳng vào vấn đề: "Bổn cung thời gian eo hẹp, không muốn nghe lời vô nghĩa, ngươi có lời gì thì nói nhanh lên, bỏ lỡ cơ hội lần này, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội nữa."

"Nương nương, có thể cho cung nữ lui ra hay không?" Tần Sắt Sắt nói.

"Không cần, chuyện của bản cung không có cái gì giấu diếm nàng ta, ngươi nói thẳng đi."

Tần Sắt Sắt nói: "Vậy Chiêu nghi nương nương, ngài phải đáp ứng đưa ta ra khỏi Yêu Nguyệt cung này."

"Tần Thứ nhân, ngươi cảm thấy ngươi còn có quyền lợi nói điều kiện sao? Không muốn nói thì thôi vậy, Oanh Nhi chúng ta đi!" Tô Chiêu nghi xoay người liền muốn rời đi.

"Đừng đừng đừng, ta nói, ta nói." Vì bắt lấy cọng rơm cứu mạng này, Tần Sắt Sắt cũng bất chấp. Chung quy nàng bị rơi vào thế yếu, nếu cố chấp nói điều kiện với Tô Chiêu nghi, nàng sợ cơ hội liền lướt qua.

"Trước kia ta đi theo Vương Hiền phi, Vương Hiền phi có một lần đắc ý nói với ta, nữ nhân trong cung muốn sinh con không phải là dễ dàng như vậy. Chỉ cần cô cô nàng ta còn, liền sinh không nổi. Chẳng sợ lỡ may sinh ra, cũng là sống không lâu."

"Làm càn! Ngươi dám nói xấu Thái hậu nương nương!" Tô Chiêu nghi quát lớn.

"Thật sự, ta không có nói dối. Vương Hiền phi còn nói, trừ phi là nàng sinh đứa nhỏ mới được. Còn cảnh cáo ta, ngàn vạn lần đừng có tham vọng, nếu là sinh con trước nàng ta, tuyệt đối không có kết cục tốt."

"Bổn cung không nghe ngươi nói hưu nói vượn, bổn cung còn tưởng rằng có thể nghe được cái nội dung tin tức gì. Ai ngờ là cái này, Oanh Nhi, chúng ta đi." Tô Chiêu nghi cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.

Tần Sắt Sắt vội đuổi theo nói: "Tô Chiêu nghi, ta không có nói sai, thật sự là nàng ta nói như vậy. Sau đó ta ở bên cạnh liền nhớ đến, nương nương ngài cũng từng sảy thai, có phải có nguyên nhân khác hay không?"

Tô Chiêu nghi mạnh mẽ quay đầu, cười lạnh nói: "Tần Sắt Sắt, chó cùng rứt giậu cũng không cần phải nói đến chuyện này, bổn cung khuyên ngươi vẫn cứ nên ngây ngô ở nơi này đi. Nếu không ra ngoài, có lẽ ngươi còn có thể sống lâu dài."

Tô Chiêu nghi đi ra, quản sự ma ma kia lẽo đẽo đi theo Tô Chiêu nghi. Tô Chiêu nghi nói: "Tần hứ nhân điên cuồng, bệnh như vậy chỉ biết nói hưu nói vượn, đến thời điểm nói ra cái lời gì không nên nói, chỉ sợ tất cả các ngươi đều không giữ được tính mạng."