Hậu Cung Kế

Chương 54: Quýt vàng

Edit: HueKhanh92

Beta: Thư Thục cơ, Dương Hiền dung, Giang Hiền tần

Có điều bây giờ Lý Già La cũng chán ghét cảm giác bị người tâm địa như rắn theo dõi. Vị Vương Chiêu nghi này mỗi lần xuất chiêu, chiêu nào cũng muốn lấy mạng nàng.

Đáng tiếc nàng ta không thành công nhưng bây giờ bị rơi vào kết cục này mà vẫn không tỉnh ngộ, ngược lại còn cho là do nàng hại nàng ta. Chẳng lẽ nàng ta chỉ cho phép mình bày mưu bày kế, còn nàng phải cam chịu nhận lấy sao?

Lý Già La cảm thấy buồn cười nhưng dù sao loại người này trên đời có rất nhiều, cũng không có gì kì lạ.

Vương Chiêu nghi quỳ nửa ngày bên ngoài Từ Ninh cung của Thái hậu, rốt cuộc cũng được Thái hậu gọi vào.

Vương Thái hậu nhìn Vương Chiêu nghi trở nên gầy yếu, nói: "Chịu thiệt cũng tốt, để cho ngươi biết trời cao đất rộng. Nữ nhân trong cung nhiều như vậy, ngươi đều muốn tính kế, có thể tính kế hết sao? Một Võ thị đi rồi thì còn có Trương thị, Tiền thị, Lý thị, chẳng lẽ ngươi đều muốn tính kế tất cả?"

Vương Chiêu nghi khóc nói: "Cô cô, ta biết sai rồi. Ta bị lòng ghen tuông che mờ mắt, khi đó Hoàng thượng đối xử với Võ thị đặc biệt tốt nên ta liền tức tối, lại thêm Tần thị ở bên cạnh khuyên nhủ nên ta mới làm chuyện đó nhưng ta không hạ độc trong cốc trà kia. Ta nói thật đó! Cô cô, người phải tin tưởng ta."

"Được rồi, chuyện này đã qua hơn nửa năm, cũng không nên nhắc lại nữa. Nhắc tới trong lòng mọi người cũng không thoải mái. Nay Võ thị đã mang thai con của Hoàng thượng, ai gia hi vọng các ngươi có thể biến chiến tranh thành tơ lụa. Đều là hầu hạ Hoàng thượng, đừng phân rõ ràng như vậy. Ngươi đó, nay mọi thứ đều không thiếu, chỉ còn thiếu một đứa con thôi. Chú ý dưỡng thân thể cho tốt, ai gia vẫn hi vọng ngươi có thể sinh Hoàng tử cho Hoàng thượng."

Vương Chiêu nghi nói: "Mẫu hậu, ta cũng muốn sinh nhưng với tình hiện tại của ta, chắc chắn Hoàng thượng đã chán ghét ta rồi. Làm sao ta còn có cơ hội, chi bằng ta đi Hoàng Giác tự xuất gia, vì mẫu hậu cùng Hoàng thượng mà ăn chay niệm phật thôi."

Vương Chiêu nghi nghẹn ngào nói.

Vương Thái hậu thở dài: "Hoàng thượng là người niệm tình cũ, chẳng qua bây giờ người vẫn chưa hết giận thôi. Ngươi yên tâm, ai gia sẽ nói với Hoàng thượng, ý niệm muốn xuất gia này của ngươi vạn vạn lần đừng nghĩ tới nữa. Trong cung này có ai gia ở đây, vẫn chưa có người nào dám bắt nạt ngươi."

Tiễn Vương Chiêu nghi khóc sướt mướt rời đi, sắc mặt Vương Thái hậu không dễ chịu.

Cung ma ma thấy không còn sớm nữa, hỏi: "Nương nương, người đã muốn dùng bữa hay chưa?"

"A Cung, Nhàn Nhã đang trách móc ai gia." Vương thái hậu nói.

Cung ma ma đáp lại: "Tính tình Chiêu nghi nương nương như trẻ nhỏ, như vậy cũng dễ hiểu."

"Ha ha, nếu là tính tình con nít thôi thì cũng tốt rồi, hiện tại là nó hận ai gia, cảm thấy lúc ai gia hồi cung không nói giúp nó, không tìm người đi thăm nó. Bao nhiêu năm chăm sóc, nuông chiều nó, một ngày đối với nó không tốt, tất cả tốt đẹp trước đây đều xem như bọt nước. Ngươi cũng đừng nói giúp nó nữa, từ khi nó tiến cung, ai gia đã gánh chịu bao nhiêu việc thay nó rồi? Vài năm nay, nếu nó là người được việc, ai gia sẽ không ngại tiếp tục thay nó gánh vác. Nhưng với tính tình này, nếu cứ tiếp tục dung túng, về sau còn có thể gây ra họa lớn hơn. Đến lúc liên lụy cả Vương gia thì mất nhiều hơn được. Nay nó gặp nạn ngã xuống, lại còn dám giở trò vặt đùa giỡn trước mặt ai gia."

Quả nhiên là tình thân mỏng như tờ giấy. Cũng đúng, bản thân Vương Thái hậu đã có chút cảm giác muốn buông tay đối với cô cháu gái này, nay vừa đúng lúc, bà cũng không cần cảm thấy khổ sở trong lòng. Nữ nhân ở trong cung, tâm địa cứng rắn mới có thể sống đến cuối cùng.

Trên mặt Vương Chiêu nghi đã sớm không còn nước mắt, coi như nàng đã nhìn thấu. Cô cô hay mẫu hậu cái gì cũng đều là giả. Ở trong mắt Thái hậu, bởi vì nàng có nhân tuyển tốt hơn nên mới trở thành chốt thí [1], đơn giản là giữ cho Vương gia một cái chỗ ngồi, sau đó đợi có người lên đây, nàng sẽ phải thoái vị nhường lại.

[1] chốt thí: quân cờ bị bỏ rơi.

Nhưng muốn nàng ngồi chờ chết thì tuyệt đối không có khả năng. Bà ta đã như vậy, nàng còn có cái gì để luyến tiếc?

--------------------------------

Rốt cuộc một trận đại tuyết rơi xuống bắt đầu cho mùa đông năm nay, khắp nơi đều phủ tuyết trắng xóa. Sáng sớm đám cung nhân thức dậy liền dọn sạch đường đi. Cái thời tiết này, Lý Già La càng không muốn ra ngoài. Nay nàng cũng đã có thai bốn tháng, cả người đều lười biếng.

Trong phòng ấm áp như xuân, bên trong căn bản cũng không cần mặc áo bông. Nội vụ phủ đưa đến vài bồn cảnh[1] mùa đông, còn có quýt vàng, đặt ở trong phòng nhìn vô cùng vui mắt.

[1] bồn cảnh: hoa cỏ.

Trong phòng ấm áp, quả nhiên thứ gì cũng có thể ra hoa quả.

"Thục tần muội muội, vẫn là nơi này của ngươi thoải mái. A, đây là quýt vàng à? Lần đầu ta thấy đó." Lệ Thục viện khoa trương nhìn mấy bồn quýt vàng kia, hâm mộ ghê gớm.

Lý Già La nói với Lệ Thục viện: "Nếu tỷ tỷ thích thì cứ lấy hai bồn cây này đi."

Lệ Thục viện vội vẫy tay, nói: "Thôi thôi, trong phòng ta cũng không có địa long[1], đến bên đó không khéo vài ngày sẽ chết, vẫn là đặt tại nơi này của ngươi cho tốt. Mỗi ngày ta cũng có thể tới xem một chút."

[1] địa long: dùng để sưởi ấm gian phòng.

Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên thanh âm: "Hoàng thượng giá lâm."

Nghe tới đây, mắt Lệ Thục viện sáng lên. Dùng tay vuốt ve búi tóc một chút, Hoàng thượng đã sải bước đi vào.

"Thỉnh an Hoàng thượng." Lý Già La cùng Lệ Thục viện đều khom người hành lễ.

"Không phải đã cho ngươi miễn lễ sao? Thân thể ngươi nặng nề, những cấp bậc lễ nghĩa này không cần để ý như vậy." Hoàng thượng nâng Lý Già La dậy, liếc mắt nhìn Lệ Thục viện, nói: "Lệ Thục viện cũng đứng lên đi."

Trong lòng Lệ Thục viện vui vẻ, rốt cuộc Hoàng thượng cũng nói chuyện với mình. Có vẻ nàng có rất nhiều lời muốn nói với Hoàng thượng, nhưng nhìn ánh Hoàng thượng nàng vẫn hiểu được ý tứ, trước hết xin cáo từ, nhưng nàng vẫn lặng lẽ nhìn thoáng qua hai bồn quýt vàng kia.

"Tại sao nơi này của ái phi không có mấy bồn hoa? Trong nhà ấm trồng được nhiều loại hoa. Ngươi thích hoa gì? Trẫm sai Lưu Vĩnh Toàn đích thân đi lấy mấy bồn."

Lý Già La cười: "Hoàng thượng, hiện tại tần thϊếp ngửi mấy mùi hoa kia đều cảm thấy trong người không thoải mái, ngài xem ngay cả hương phấn tần thϊếp cũng không dùng, rồi trong lư hương cũng không đốt huân hương. Tần thϊếp sợ hoa đưa tới cũng không chịu được, vẫn là ngửi hương quả thoải mái hơn một ít."

"Nếu như vậy, lát nữa sai người phía dưới đưa thêm chút quả tươi mới qua." Hoàng thượng kéo tay Lý Già La ngồi xuống: "Trẫm thấy chỗ này hơi nhỏ, về sau đợi Hoàng nhi của chúng sinh ra sẽ không đủ để ở. Trẫm thấy ngươi nên đổi chỗ khác rồi."

Lý Già La oán trách: "Hoàng thượng, ngài nói Hoàng nhi, nếu tần thϊếp sinh là một vị Công chúa thì làm thế nào?"

"Dân gian không phải có câu trước nở hoa sau kết trái sao? Sinh Công chúa cũng không tệ, trẫm cũng sẽ không ghét bỏ." Hoàng thượng cười nói, có điều trong nội tâm hắn đương nhiên hi vọng nữ nhân mang thai ở hậu cung đều có thể sinh Hoàng tử cho hắn. Hiện tại hắn quá cần một cái Hoàng tử, một Hoàng tử khỏe mạnh.

Cho nên mặc kệ lần này là ai sinh Hoàng tử hắn đều sẽ phong thưởng lớn. Bởi vì sinh ra Hoàng tử chính là đại công thần. Có Hoàng tử khỏe mạnh, có thể ổn định thế cục triều đình. Hắn có một Hoàng tử nhưng là đứa nhỏ kia thân thể quá yếu, không biết đến thời điểm nào bệnh tình sẽ trở nên nghiêm trọng. Hoàng tử như vậy, không thể để cho đám triều thần yên tâm.

Hoàng thượng ở trong này dùng cơm. Phân lệ của Hoàng thượng tất nhiên tốt hơn rất nhiều so với Lý Già La. Trong khoảng thời gian này, nàng được ăn theo hắn không ít.

Có điều bây giờ nàng đặc biệt ăn nhiều. Bình thường chỉ ăn một chén, bây giờ có thể ăn hai chén, thậm chí ba chén. Cơm nước xong, nàng liếc nhìn Hoàng thượng có chút xin lỗi.

Hoàng thượng chỉ cười: "Về sau lại thêm vài món thức ăn cho Thục tần." Có thể ăn nhiều mới tốt, đứa nhỏ trong bụng mới có thể càng khỏe mạnh.

Hoàng thượng mang theo tươi cười rời đi. Lý Già La đối với Phùng An và Điền Lục nói: "Hai người các ngươi, đào hai bồn quýt vàng lên."

Phùng An và Điền Lục không chút do dự làm theo, đối với lời nói của chủ tử nhà mình không bao giờ nghi ngờ.

"Chủ tử, bên trong có cái gì sao?" Phùng An nhìn cái túi giấy kia, sẽ không phải là cái gì đó hại người chứ? Chủ tử nhà mình có thai, ngộ nhỡ đây là thứ gây xảy thai thì sao?

"Chủ tử, ngài nhanh chóng vào trong phòng đi, chỉ sợ thứ này gây nguy hiểm!" Phùng An và Điền Lục sợ chủ tử xảy ra chuyện gì, đến thời điểm đó không chỉ chủ tử xong đời, bọn họ cũng chết theo.

"Hổ Phách, ngươi đi xem xem." Lý Già La phân phó. Hổ Phách đi theo mình cũng nhiều năm như vậy, bình thường cũng có thể nhìn ra được dược vật.

"Chủ tử, cái này, đây là bột phấn xạ hương." Thứ này rốt cuộc là do ai đặt vào? Thật quá ác độc. Xạ hương là thứ có thể khiến người ta sảy thai, lại còn được bọc nhiều như vậy chôn trong bồn hoa. Nếu chủ tử ngửi lâu dài, nói không chừng liền...

Dùng mùi quýt vàng để che dấu, các nàng có thể nghĩ ra cũng thật tài giỏi. Đất trong bồn cây vừa nhỏ lại không thâm, dù có người nhìn qua cũng không phát hiện, cứ như vậy bất tri bất giác[2] liền trúng chiêu.

[2] bất tri bất giác: không cảm thấy gì.

"Phùng An, làm bể bồn quýt vàng đi! Coi như là không cẩn thận đυ.ng bể." Lý Già La trấn định phân phó.

Phùng An lập tức hiểu ý chủ tử, giơ bồn cây kia lên ném xuống đất. Bởi vì bồn cây đã bị đào lên nên không thể khôi phục lại nguyên trạng, vì vậy phải giả vờ biến thành lơ đãng đυ.ng phải, sau đó mới vô tình phát hiện nơi này có giấu gì đó.

"Lưu công công, nô tỳ có chuyện quan trọng cầu kiến Hoàng thượng." Hổ Phách vội vàng chạy tới Dưỡng Tâm điện.

Lưu Vĩnh Toàn vừa nhìn đại cung nữ của Thục Tần tới, còn là bộ dáng vội vàng, chẳng lẽ Thục Tần đã xảy ra chuyện gì sao? Chuyện hệ trọng! Lưu Vĩnh Toàn cũng bất chấp Hoàng thượng còn đang nghỉ ngơi, lập tức đánh thức hắn dậy.

Hoàng thượng vừa nghe Võ Thục tần xảy ra chuyện liền nhanh chóng thức dậy.

"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Thục tần có khỏe không?" Hoàng thượng vừa hỏi vừa đi ra ngoài.

Hổ Phách nói: "Lúc đó nương nương đang nghỉ trưa, người nói quýt vàng rất đẹp, cũng cho phép chúng nô tỳ có thể xem qua. Ai ngờ Phùng An không cẩn thận đυ.ng phải bồn quýt vàng khiến nó rơi xuống đất, đột nhiên từ trong đất lộ ra một cái túi giấy. Thứ đó chúng nô tỳ không dám động vào nên đã mời thái y qua xem, thái y kiểm tra qua thì nói là xạ hương."

Xạ hương! Xạ hương nguy hại tới việc mang thai! Hoàng thượng nghe xong liền đi nhanh hơn.

Lưu Vĩnh Toàn chạy theo phía sau, còn không quên hỏi Hổ Phách: "Nương nương thế nào, có thấy không thoải mái hay không?"

Hổ Phách nói: "Nương nương vẫn chưa nhìn kỹ bồn quýt vàng kia. Mới đưa đến một ngày, nương nương nói chờ người ngủ trưa dậy mới ngắm kĩ."

Lưu Vĩnh Toàn thầm nghĩ, may mắn là không có ngắm kĩ, không thì sợ là xảy ra chuyện, lúc đó không biết Hoàng thượng sẽ nổi giận đến thế nào?

Cũng may là Thục Tần nương nương đối với cung nhân của mình thật thiện tâm, cho đám cung nhân ngắm nghía trước, không thì thật sự xảy ra chuyện, hậu quả vừa nghĩ đúng là không chịu nổi.

"Nương nương, Hoàng thượng lại tới chỗ Võ Thục tần nữa." Đào Nhi nói với Lệ Thục viện.

"Hoàng thượng tới? Tại sao lại tới? Không phải là Thục tần kia giở trò dụ hoặc gì chứ. Bụng đã lớn vậy còn muốn chiếm Hoàng thượng!" Lệ Thục viện đối với chuyện này rất không vui.

----------------------------------

Bà con cô bác ơiiiii, mại dô mại dô

Like đi nào! Comment đi nào!

Đủ like, đủ cmt là có quà nhaaaaa ^^