Để Tâm

Chương 81: Con của em chỉ có thể giống anh thôi (END)

Chử Nguyên rũ mắt, nhìn dưới bàn làm việc, dưới đó là một tiểu mỹ nữ môi hồng răng trắng đang quỳ, thân trên bị lột sạch ra chỉ còn áσ ɭóŧ, ép chặt hai bé thỏ trắng căng tròn trước ngực.

Hai tay tiểu mỹ nữ đang cởi thắt lưng của anh, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh sượt qua lớp âu phục tối màu được côn ŧᏂịŧ chống đỡ, nhẹ nhàng kéo khóa.

Chử Nguyên vẫn bình tĩnh không một biểu cảm, giống như việc này không liên quan gì tới anh. Anh còn đeo kính, áo mũ chỉnh tề, trang trọng nghiêm chỉnh.

Ban ngày ban mặt tuyên da^ʍ, vậy mà còn ra dáng đàng hoàng nghiêm túc sao? Trần Tâm không phục, kɧıêυ ҡɧí©ɧ vuốt ve vật to lớn cách một lớp qυầи ɭóŧ.

Chử Nguyên kiềm chế để không phát ra tiếng kêu đau đớn, kéo nhẹ tóc cô để trả thù.

Trần Tâm cuối cùng bỏ đi mảnh vải mỏng trên đó, lộ ra cự long hung ác, trên khuôn mặt Chử Nguyên dần lộ vẻ mất khống chế —— một đôi tay nhỏ nhắn lành lạnh cầm lấy thân gậy, cảm xúc mềm mại truyền đến như muốn đoạt mạng người ta. Chử Nguyên kinh ngạc cau mày, ngửa đầu thở gấp.

Trần Tâm vui vẻ nhìn phản ứng của anh, thích thú nhìn anh bị du͙© vọиɠ xé rách vẻ ngoài bình tĩnh, tay cô lần mò lên, hôn một chút lên qυყ đầυ, đầu lưỡi liếʍ qua mắt nhỏ bên trên.

Chử Nguyên nhịn không được nữa, tay đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn: “Ngậm vào đi.”

Trần Tâm không nghe lời, tay cô nắm lấy côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng đưa lên đưa xuống, khuôn mặt mịn màng cọ cọ vào qυყ đầυ, tươi cười hoạt bát: “Anh thấy thoải mái sao?”

Khuôn mặt giản dị xinh đẹp cười ngây thơ, nhưng tay lại đang làm động tác đầy dâʍ ɖu͙©. Đôi mắt Chử Nguyên đỏ lên, anh nhéo nhéo vành tai cô, vẫn chưa thỏa mãn.

Trần Tâm lườm anh, cởi áσ ɭóŧ ra ném lên tay anh, kẹp côn ŧᏂịŧ vào giữa hai bầu ngực mềm mại. Bầu ngực sữa tinh tế bao trọn gậy thịt gân guốc dữ tợn, cọ xát lên xuống, cảm giác giống như côn ŧᏂịŧ đang dạo chơi trong đám mây, qυყ đầυ lộ ra bên ngoài được Trần Tâm dùng lưỡi liếʍ láp.

Chử Nguyên bị kiểu chơi gãi ngứa không đúng chỗ này tra tấn muốn sụp đổ, hơi thở ngày càng nặng nề, Trần Tâm lúc này mới vừa lòng, hé miệng ngậm vào.

Hai người làm trò trong phòng làm việc hơn nửa tiếng thì Chử Nguyên mới bắn ra. Trần Tâm bất ngờ hắt hơi một cái, cả người như đông cứng, luống cuống vội mặc quần áo vào.

“A!” Trần Tâm la lên, đưa vạt áo ra trước mặt Chử Nguyên: “Anh nhìn chuyện tốt anh làm này.”

Vạt áo trước ngực ướt một mảng nhỏ tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Chử Nguyên lúng túng ho khan, mở tủ đồ bên cạnh ra. Anh thỉnh thoảng lại tập thể hình trong phòng, nên tủ chứa đồ bên trong thường có quần áo để thay giặt.

Anh lấy một cái áo sơ mi trắng, đưa cho Trần Tâm: “Mặc cái này đi.”

Trần Tâm rối rắm nhìn cái áo một lúc, sau đó tức giận cầm lấy mặc vào.

Chử Nguyên cũng không quá gầy, áo anh phủ bên ngoài cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô nhìn hơi kỳ quái. Trần Tâm tháo thắt lưng từ quần bò, cột bên ngoài áo sơ mi, nhìn mới bình thường hơn chút. Vai áo quá rộng trông không cân đối, nhưng lại làm nổi bật vóc dáng mảnh mai của cô, kết hợp thêm khuôn mặt mộc mạc, một vẻ đẹp có phần yếu ớt.

Trần Tâm mím môi, gấp áo lại xong cho vào túi, cô có lòng tốt đến đưa cơm cho anh, ai ngờ mình lại bị người ta ăn, tên đàn ông xấu xa!

Chử Nguyên ngồi bên cạnh tạm thời được thỏa mãn du͙© vọиɠ, mở hộp cơm ra, đeo đôi găng tay dùng một lần duy nhất lên rồi ăn sushi.

Trần Tâm nhìn miếng sushi với miếng cá nằm dài bên trên, cô hỏi: “Anh, cá cũng biết quan hệ sao?”

Chử Nguyên không chê cô phiền phức: “Về giống loài, cá là loài sinh sôi chủ yếu nhờ đẻ trứng, trứng có phôi thai, đẻ con, còn có loại đẻ trứng rồi thụ tinh bên ngoài cơ thể thì không cần giao phối.”

“Cá cũng đẻ con?” Trần Tâm giống như một đứa trẻ tò mò, càng nói càng háo hức.

“Nói chính xác là ‘giả đẻ con’, trứng thụ tinh được cung cấp chất dinh dưỡng từ noãn chứ không phải cơ thể mẹ, khác so với động vật có vυ' ‘đẻ con’.”

“Vậy đẻ trứng con là sao? Rốt cuộc là đẻ trứng hay là đẻ con?”

Chử Nguyên chậm chạp nuốt xuống, không chút hoang mang nào: “Trứng trong thời kỳ phát dục, sau khi nở ra trong cơ thể mẹ thì phát triển dưới dạng ấu trùng, giống như đẻ con vậy, vẫn là trứng.” Anh ngẫm nghĩ một chút, sau đó đưa ra ví dụ: “Ví như loài cá mập, như cá mập yêu tinh với cá mập trắng lớn, và một số loài bò sát khác, đều là đẻ con từ trứng.”

Trần Tâm nằm trên ghế sofa, lại hỏi tiếp không ngừng: “Cá mập à? Vậy cá mập lúc làʍ t̠ìиɦ có phải rất phấn khích không?”

“Dựa trên lý thuyết thì không, não bộ cá mập rất nhỏ, trung tâm chủ yếu là khứu giác.”

“Vậy còn cá heo? Em nghe nói là chỉ có cá heo và người mới cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mà tìиɧ ɖu͙© mang lại?” Không biết Trần Tâm đã nghe câu này từ đâu.

“Sai hoàn toàn, nhưng không thể phủ nhận rằng dung lượng não cá heo rất lớn, còn rất thông minh.” Chử Nguyên đã no bảy phần, cởi bao tay.

“Cá voi sát thủ cũng rất thông mình, là vua biển cả, vậy cá heo với cá voi sát thủ, loài nào thông mình hơn?”

“Cá voi sát thủ cũng thuộc nhóm cá heo, con nào thông mình hơn thì khó nói được, nhưng về mặt kích thước thì cá voi sát thủ lại chiếm ưu thế hơn.” Chử Nguyên ngồi cạnh cô, hôn lên cái miệng nhỏ đang không ngừng lải nhải kia.

“Nói về kích thước, cá voi xanh chiếm ưu thế hơn mà?” Trần Tâm nằm trong vòng tay anh.

“Nhưng cá voi xanh tính ôn hòa, nó chỉ ăn những sinh vật phù du nhỏ và không có răng.”

“Vậy sao nó lại lớn như vậy?” Trần Tâm ngây ngốc, chớp chớp đôi mắt nai con xinh đẹp.

“Vì nó không có kẻ thù tự nhiên, thức ăn lại phong phú.” Chử Nguyên nắm bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng vân vê những ngón tay mảnh khảnh, hai người thoải mái ôm ấp lẫn nhau.

“Vậy em thích cá voi xanh, tuy lớn nhưng tính tình ôn hòa, có chút giống anh đó.” Trần Tâm cười hì hì: “Anh cũng rất dịu dàng, còn ‘rất lớn’ nữa.”

Chử Nguyên phối hợp cười với cô, anh dịu dàng lắm sao? Trước đây toàn bị người khác cho là rất lãnh đạm.

Trần Tâm nghiêng đầu, bất ngờ chỉ bức tranh trên tường: “Soái ca kia là ai vậy?”

“Francis Harry Compton Creek, anh ấy đẹp trai không?” Chử Nguyên nâng mắt quan sát vị tiền bối này một chút.

“Đuôi mắt rất đẹp, giống như mắt phượng.” Trần Tâm nghiêm túc đánh giá: “Em rất thích kiểu mắt này, em muốn con em sau này cũng sẽ có đôi mắt giống anh ấy vậy.”

Chử Nguyên nhéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, cũng nghiêm túc giống cô nói: “Con của em chỉ có thể giống anh thôi.”

***

Béo: Đến đây là tác giả drop rồi, hiuhiu. Nhưng dù sao Béo cũng cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng nhà Béo trong bộ này, cùng nhau trải qua những cảm xúc lên xuống thất thường, có tức giận nhưng cũng có vui vẻ mà phải không chị em nhỉ ^^ Cảm ơn chị em rất nhiều và mong chị em vẫn sẽ ủng hộ những hố mới sau này của nhà mình nhé! Love all ❤