Kɧoáı ©ảʍ dâng cao làm Trần Tâm mất khống chế cào lên người Chử Nguyên nhưng lại bị áo sơ mi mềm mại của anh làm đau móng tay. Chử Nguyên chậm rãi cắm vào rút ra trong da^ʍ huyệt, dùng qυყ đầυ nhẹ nhàng đẩy viên đá lạnh băng vào trong hoa huyệt ấm áp, khiến Trần Tâm run rẩy không thôi.
Chử Nguyên cố tình buông cô ra, mυ'ŧ lấy trên môi cô một cái, thì thầm nỉ non bên tai cô:
“Không chịu nổi thì mau van xin ba đi. Hửm?”
Trần Tâm rêи ɾỉ không ngừng, tức giận rầm rì mắng anh:
“Đồ đàn ông đáng ghét…Anh không mang bao…Không cho anh bắn vào trong.”
Chử Nguyên nghe cô nói thì bật cười, anh nhẹ nhàng cắn yêu chóp mũi xinh xắn của cô rồi từ từ đứng dậy rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi hoa huyệt. Qυყ đầυ rút ra khỏi da^ʍ huyệt phát ra tiếng nhỏ, dịch thể từ trong hoa huyệt tuôn ra ào ạt. Lúc sau, một viên đá lạnh trong suốt đã tan gần hết từ từ trượt ra khỏi da^ʍ huyệt, rơi xuống trên tấm thảm trong xe, không gian lặng yên không một tiếng động.
Chử Nguyên đã chuẩn bị sẵn dây ở trong xe, Trần Tâm nhìn anh cầm dây thừng ra, không nhịn được cảm thán, thật đúng là tà tâm không chết, sớm đã có mưu đồ!
Vành tai Chử Nguyên hồng rực, anh lúng túng giải thích:
“Anh cũng không định dùng hôm nay, chỉ là đề phòng cho mọi trường hợp khẩn cấp mà thôi.”
Trần Tâm nheo mắt cười giật lấy dây, tự tay cột giúp anh. Bỗng từ xa có hai luồng sáng quét qua–là xe tải đường dài trên đường.
Loại xe này rất hay bật đèn pha trên quốc lộ hoang vu, chỉ cần nó lái gần một chút thôi thì ánh sáng đèn xe có thể làm bại lộ hết trước mắt tài xế.
Áo sơ mi còn ở trên người Chử Nguyên, anh lập tức nằm xuống che trên người Trần Tâm đang không có mảnh vải che thân, sau đó nhanh chóng ấn nút đóng cửa trần xe. Trần Tâm ở trong ngực anh còn không chịu yên phận, cô lè lưỡi liếʍ hầu kết cùng xương quai xanh của anh.
Đến khi xe tải chạy qua rồi, anh lật người Trần Tâm lại, để cô quỳ xuống trước mặt, rồi hung hăng đánh mông cô một cái:
“Không nghe lời, thích bị người khác nhìn thấy đúng không? Muốn người ta nhìn thấy ba cởi hết quần áo con ra chơi con à? Phải không?”
Trần Tâm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho hoa huyệt co rút khó chịu, cô vặn vẹo mông, phối hợp nói:
“Tâm Tâm sai rồi..A..Ba phạt Tâm Tâm đi…”
Chử Nguyên cởi thắt lưng ra buộc vào tay Trần Tâm, sau đó cầm cà vạt bị vứt sang một bên che mắt cô lại. Anh đẩy Trần Tâm tới chỗ cửa xe bên ghế phụ, bầu ngực mềm mại của cô bị ép vào cửa kính xe lạnh như băng. Trần Tâm bị bịt mắt cùng với hai tay bị trói lại mất đi tự do, làm cô cảm thấy nhạy cảm cùng bất lực, da^ʍ huyệt chảy ra như muốn cạn nước, ồ ạt tuôn ra theo lôиɠ ʍυ chảy xuống ghế ngồi.
“Ba, làm như vậy sẽ bị thấy… Tâm Tâm sẽ bị người ta nhìn thấy…Ưm… Không muốn, Không muốn a~… vυ' lớn của Tâm Tâm sẽ bị người ta nhìn thấy ~…” Trần Tâm hưng phấn kêu rên vô cùng lẳиɠ ɭơ, âm thanh hơi run rẩy không biết là vì lạnh hay sợ hãi.
“Ba muốn mọi người nhìn thấy, cho họ biết Tâm Tâm của ba xinh đẹp như thế nào.” Chử Nguyên thấp người xuống, hôn lên eo cô, rồi hung bạo vỗ lên mông cô, nhìn cặp mông mềm mại căng tròn của cô lắc lư trước mắt, ra lệnh:
“Nâng mông lên! Mở da^ʍ huyệt ra!”
Trần Tâm cố chống người xiêu xiêu vẹo vẹo vểnh mông lên, đầṳ ѵú lướt qua kính cửa sổ lạnh lẽo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô không ngừng thở dốc.
Cô vừa tách hai chân ra, đầu lưỡi mềm mại đã chui vào liếʍ bên trong hoa huyệt, cô nhịn không được thét chói tai:
“A~ Đừng mυ'ŧ da^ʍ huyệt.. Không được, sẽ bị người ta nhìn thấy…”
Bởi vì bị bịt mắt nên cô vô cùng nhạy cảm, lúc thì cảm thấy đầu lưỡi anh liếʍ vào sâu trong cô một chút, lúc thì là môi và răng cắn nhẹ lên âm đế, lúc thì tay anh hung hăng đánh mông cô, đem lại cho cô kɧoáı ©ảʍ xen lẫn sợ hãi, nhanh chóng truyền đi khắp các tế bào trên cơ thể.
“Da^ʍ huyệt của Tâm Tâm khó chịu quá..Ưm…ưm…aa.”
“Để ba xem xem con khó chịu chỗ nào nhé.” Chử Nguyên nói xong, anh liền đẩy ra hai cánh môi âʍ ɦộ đang run rẩy bằng hai tay, lưỡi anh liếʍ lên phần âʍ ɦộ ướt đẫm dịch thể, liếʍ từ âm đế, âm môi đến vào trong mép thịt, cố gắng thăm dò điểm nhạy cảm của Trần Tâm. Anh trêu đùa hoa hạch bằng đầu lưỡi, nghe cô nức nở rêи ɾỉ, rồi lại cuốn lưỡi thăm dò trong da^ʍ huyệt, hút ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ – mùi giống như quả đào đã chín nẫu, nếm thấy vị hơi mặn nhưng bị anh nuốt hết toàn bộ.
Một tay anh siết chặt cổ tay Trần Tâm đang bị trói bởi thắt lưng, tay còn lại vòng đến trước người Trần Tâm mở cửa xe. Trần Tâm nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó trước người cô trống không, từng cơn gió đêm lạnh lẽo ùa vào mặt cô, cơ thể đàn ông nóng bỏng dán sát sau lưng, còn có vật nam tính của anh đâm sâu vào da^ʍ huyệt cô hết lần này đến lần khác.
Cô thét lên chói tai, cô thật sự sợ hãi, cái tên điên này, nếu như có người tới, cô sẽ bị nhìn thấy hết mất!
Nhưng Trần Tâm không có thời gian suy nghĩ. Chử Nguyên đã nhịn quá lâu rồi, côn ŧᏂịŧ cứng rắn bị bαo ©αo sυ bọc chặt mạnh mẽ ra vào không biết mệt mỏi sau lưng cô, đâm mạnh vào da^ʍ huyệt cô. Trong màn đêm tối tăm mờ mịt, cô giống như một người phụ nữ bất lực chìm đắm trong cơn thủy triều kɧoáı ©ảʍ vô tận.
“Đồ dâʍ đãиɠ, kẹp chặt như vậy là muốn cắn đứt côn ŧᏂịŧ của ba ba sao?” Chử Nguyên vừa đâm cô, vừa đánh mông cô. Anh bị du͙© vọиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mất kiểm soát, nói rất nhiều từ ngữ thô tục xa lạ đối với cô:
“Mẹ kiếp, tiểu dâʍ đãиɠ, mông vểnh cao thế tức là ăn gậy của ba ba ngon lắm hả!”
Trần Tâm bị trói cả hai tay, mông lắc lư, da thịt trắng như tuyết trong đêm tối dường như còn sáng hơn cả ánh trăng. Thân thể nhỏ bé của cô bị đâm giống như một con búp bê rách, có một chút cảm giác mong manh dễ vỡ.
Bởi vì cách một lớp bαo ©αo sυ, lần này Chử Nguyên kéo dài rất lâu. Trên đường quốc lộ lác đác vài bóng xe chạy, anh ôm cô nằm trên ghế phụ, nghiêng sang một bên ra vào trên người cô. Cứ như vậy làm liên tục, đã hơn một giờ, lúc này, anh mới ôm chặt Trần Tâm mà bắn đầy trong cô.
Trần Tâm bị bịt mắt, anh chơi cô choáng váng đến nỗi mất đi sự nhạy cảm với thời gian, cô thậm chí mơ hồ nghĩ rằng trời sắp sáng.
Chử Nguyên cẩn thận cởi thắt lưng da cùng cà vạt, cô đã mệt mỏi không mở được mắt. Anh mặc lại quần áo cho cô, mang cô về nhà, hai người tắm loa qua rồi ôm nhau ngủ, một đêm không mộng mị.
Tìиɧ ɖu͙© hòa hợp có thể giúp Trần Tâm trốn tránh một thời gian. Nhưng Chử Nguyên là người đã nói là làm, Trần Tâm hơi nhức đầu không biết tiếp theo nên xử lý mối quan hệ của mình với anh như thế nào.
Mặc dù cô không hào hứng nói chuyện yêu đương với Chử Nguyên nhưng trước mắt cô không muốn mất đi người bạn giường này. Nhìn thái độ của Chử Nguyên, hẳn là anh sẽ không tha thứ cho mình khi ngủ với bạn gái của người khác, ngay cả trên danh nghĩa.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cô quyết định chỉ có thể buông tay người bạn trai trên danh nghĩa – Chu Tiến mà thôi..
Trần Tâm dành ra một buổi chiều chủ nhật, dự tính hẹn Chu Tiến để nói chuyện chia tay.
Nhưng cô vẫn chưa biết rằng mình sắp được nhận một món quà lớn.