Để Tâm

Chương 8: Ba dùng sức làm con đi (H)

Cửa phòng dành cho khách tuy đóng nhưng không khóa.

Bùi Huyên nhón chân lên hôn Chử Nguyên, một bên vụng về tháo thắt lưng của Chử Nguyên ra, Chử Nguyên bị cô kéo lấy thắt lưng nhắm mắt theo đuôi mà đi đến giường lớn sạch sẽ mềm mại bên cạnh. Bùi Huyên vừa thẹn vừa vội, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, tự nhiên sẽ hy vọng Chử Nguyên có thể chủ động dẫn dắt cô. Đáng tiếc giờ phút này Chử Nguyên thật sự là một chính nhân quân tử tốt, vừa nhẫn nại lại kiềm chế, hai tay quy củ vịn nhẹ eo của cô, nhẹ nhàng hôn trả lại môi cô.

Cô muốn nhiều hơn thế!

Bùi Huyên bắt lấy tay Chử Nguyên đặt lên nụ hoa non mềm trên ngực, hắn siết chặt lòng bàn tay cứng đờ, chậm chạp không tiếp tục động tác. . .

Bỗng không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng “Bịch ——” nặng nề trầm đυ.c, Bùi Huyên ngượng ngùng, đôi mắt đẹp đang nhắm lại chậm rãi mở ra. Chử Nguyên cố ý dùng chân đá một cái vào ván giường, phát ra một tiếng “Bịch!” tương tự để triệt để dời đi sự chú ý của Bùi Huyên, lại nhẹ nhàng đẩy cô ngã lên giường, nằm sấp phủ lên theo.

Hắn cúi đầu hôn xương quai xanh của Bùi Huyên, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt về phía tủ quần áo.

Vừa rồi trong tủ treo quần áo bởi vì Trần Tâm quá tò mò nên lúc tiến đến khe cửa đã đập vào cửa tủ phát ra tiếng vang, bây giờ trước mắt cô đang trình diễn một màn “Xuân Cung Đồ” sống, cô ngồi cứng ngắc không dám động một cái nào.

Không phải là Bùi Huyên không có một tý ngực nào sao. . . Hiện tại nhìn Chử Nguyên không giống như đang ân ái mà giống như đang tra tấn hơn. . . Hai người họ không phải ngây thơ như thế chứ, quen nhau lâu như vậy mà chỉ mới nắm tay thôi à?

Mặc dù tiến độ của họ chậm chạp nhưng cũng khí thế ngất trời —— quần của Chử Nguyên đã bị cởi ra, áo ngực của Bùi Huyên cũng bị đẩy lên đến cổ. . . Trần Tâm đang xem đến vui vẻ thì điện thoại bị vung ra từ túi của Bùi Huyên đột nhiên vang lên.

Chử Nguyên nhanh chóng đứng dậy, cầm di động đưa cho Bùi Huyên.

“Vâng? Mẹ à?” Bùi Huyên nhận điện thoại, từ trên giường ngồi dậy: “Ưm vừa rồi ở bên ngoài con đã ăn cơm với bạn học rồi ạ… Vâng. . . Mẹ không cần đón con đâu, con đang trên đường lái xe về đây.” Cô ta quay lưng về phía tủ quần áo, Trần Tâm không thể nhìn thấy nét mặt của cô ta, chỉ thấy tay cô ta vội vàng chỉnh lại quần áo đang xốc xếch.

“Hôm nay là ngày đặc biệt, là sinh nhật bạn tốt của con nha. . .” Giọng cô mơ hồ có chút tủi thân: “Con không có qua đêm ở bên ngoài. . . Thật sự là con đang trên đường về nhà, . . . Không nói với mẹ nữa, sắp tới nhà bây giờ đây ạ…” Nói xong cô vội vã cúp điện thoại.

Vẻ mặt Chử Nguyên không thay đổi mặc quần vào, Bùi Huyên tội nghiệp ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Chú. . . Rất xin lỗi, em không nghĩ tới mẹ đột nhiên. . .”

Chử Nguyên miễn cưỡng cười cười: “Không sao, anh đưa em trở về.”

“Có phải là chú rất khó chịu hay không, đều do Huyên Huyên. . .” Bùi Huyên đứng dậy ôm lấy hắn.

Chử Nguyên xoa xoa đầu cô, nói: “Không có chuyện gì, có khả năng lát nữa dì sẽ gọi lại cho em đấy, bây giờ anh đưa em về nhà.”

Bùi Huyên lắc đầu: “Chú đưa em đến nhà để xe là được rồi, em lái xe tới, ngược lại chú đưa em về thì không tiện cho lắm, với lại. . . Em biết chú khó chịu. . .”

Bùi Huyên vẫn luôn cường điệu là Chử Nguyên khó chịu, trong tủ treo quần áo Trần Tâm nhịn cười đến mức muốn nội thương.

Chử Nguyên không “tốn nhiều miệng lưỡi” với cô, đỡ lưng của cô đẩy đẩy xuống dưới lầu, trước khi đi còn thuận tay đóng cửa phòng dành cho khách lại.

Trần Tâm nghe họ đi xuống lầu, Bùi Huyên còn vô tình thấy một đống thuốc trên bàn tại quầy bar.

“Đây là cái gì?”

“Thuốc cảm mạo.”

“Chú bị cảm sao? Có nghiêm trọng không?”

“Đã khỏe hơn rồi.”

*****

Chử Nguyên trở lại phòng cho khách, trực tiếp mở cửa tủ quần áo ra, Trần Tâm quấn khăn tắm ngồi cuộn tròn bên trong. Nhìn thấy hắn đến, còn cười đùa tí tửng trêu ghẹo hắn: “Chú ~ chân cháu gái đều tê hết rồi, còn không mau đỡ người ta ~ “

Chử Nguyên trực tiếp ôm lấy cô, ném lên giường, sau đó không nói hai lời giật khăn tắm của cô ra vùi đầu gặm cắn ngực của cô.

Hắn thẳng thắng dứt khoát như vậy nhưng thật ra lại vượt ngoài dự kiến của Trần Tâm, dọa cô kinh hô một tiếng, nhưng rất nhanh liền biến thành dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ cao thấp.

Chử Nguyên dùng sức nắm chặt bầu vυ' của cô, thịt non mềm tràn đầy qua khe hở ngón tay, lẳиɠ ɭơ giống dạng người như cô không thể nắm bắt được. Trước lạ sau quen, hắn đùa bỡn thân thể Trần Tâm ngày càng thuần thục, không thầy dạy cũng tự hiểu. Một mặt hắn khoé miệng sắc tình liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú của cô, còn cố ý phát ra tiếng nước chậc chậc, một mặt dùng một cái tay khác đẩy ra môi âʍ ɦộ thăm dò vào hoa huyệt nóng ướt nhỏ hẹp. . .

“. . . Ách. . . Chú thật sự ‘khó chịu’ như vậy sao?” Trần Tâm cố ý ghẹo hắn: “Đây. . . Cháu gái. . . Đến giúp chú. . . A —— “

Chử Nguyên giống như trả thù véo véo hoa hạch của cô, ép Trần Tâm hét lên một tiếng phun ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt quần tây của hắn.

“Thật lẳиɠ ɭơ. . .” Chử Nguyên chửi thầm một tiếng, trên mặt lại mơ hồ cười khẩy một cái, hắn ngồi dậy tách ra hai chân quỳ lên hai bên người của Trần Tâm, chậm rãi cởϊ qυầи áo.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc hắn cởi sạch sành sanh, lộ ra l*иg ngực cùng cơ bụng gầy gò nhưng rắn chắc, côn ŧᏂịŧ căng cứng ẩn hiện dưới lớp âm mao rậm rạp… Mặc cho Trần Tâm vặn vẹo như “rắn ngoắt ngoéo uống rượu hùng hoàng*”, hắn vẫn không hề hoang mang.

(rượu hùng hoàng* – rượu uống vào ngày tết Đoan Ngọ)

“Chú cho cháu gái đi mà ~ ưʍ. . . chú ~” Trần Tâm đưa tay xoa xoa côn ŧᏂịŧ của hắn, lại bị hắn bắt lấy tay, hắn quỳ gối dịch chuyển hai bước đem côn ŧᏂịŧ trực tiếp nhắm ngay miệng nhỏ xinh đẹp của Trần Tâm——

“Tôi cũng không phải chú của em, suy nghĩ thật kỹ nên gọi là gì, gọi sai thì không cho em ăn dươиɠ ѵậŧ.”

Mẹ nó! Tại sao thời điểm vừa yêu vừa ân ái thì hắn lại thẩm tra, xét khảo người khác, thật sự là danh xứng với thực, làm dươиɠ ѵậŧ cao quý!

Trần Tâm nhìn thấy trên đỉnh cự long cũng đã chảy ra dịch lỏng, ở trong lòng mắng Chử Nguyên qua vô số lần, nhưng ngoài miệng vẫn ỏng ẹo cầu khẩn: “Không phải chú, là anh trai, là anh trai, anh trai cho em ~ “

Chử Nguyên mỉm cười, cầm côn ŧᏂịŧ quẹt nhẹ trên môi cô: “Không đúng, suy nghĩ lại lần nữa.”

Bà đây nghĩ con mẹ anh á!

Trần Tâm lè lưỡi ra liếʍ qυყ đầυ, mơ hồ rêи ɾỉ: “Tâm Tâm không biết… Tâm Tâm muốn côn ŧᏂịŧ… A…”

Chử Nguyên bị cô dụ dỗ đến đỏ mắt, cuối cùng kiềm chế không được tiến vào trong miệng cô, qυყ đầυ cọ sát qua cánh môi non mịn, lưỡi mềm mại, chống đỡ lên hàm trên thô ráp mà ma sát, hắn thoải mái ngửa đầu hít sâu một hơi, lại cúi đầu xuống cười đè thấp giọng nói với cô: “Em nên gọi ba ba, tôi là ba ba của em, bảo bối.”

Trần Tâm bị côn ŧᏂịŧ to dài cắm vào xém chút trợn trắng mắt, hiển nhiên không thể gọi ra tiếng ba ba, cô cảm thán ở trong lòng, thật không thể nhìn ra loại mặt người dạ thú cởϊ qυầи áo ra lại xấu xa thành như vậy…

Cả miệng Trần Tâm bị côn ŧᏂịŧ đút vào hoàn toàn không khép được dù chỉ một chút, nước bọt bốn phía, cô cố gắng nuốt vào cái côn ŧᏂịŧ to lớn này, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị làm đến thay đổi hình dạng. Nhưng gậy thịt kia vẫn còn lộ ra một đoạn ở bên ngoài, cô đành phải đưa tay ra vỗ về chơi đùa một đoạn kia, hi vọng có thể làm nó mau chóng tước vũ khí đầu hàng, để cho mình có thời gian thở dốc.

Chử Nguyên không biết mệt mỏi ra vào miệng nhỏ của cô, mãi đến khi nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt cô thì mới rút côn ŧᏂịŧ ra. Hắn ôm người phụ nữ nhỏ nhắn từ dưới háng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt thay cô, giống như dỗ dành một đứa bé mà hôn lên mặt cô rồi hôn môi cô. Hắn cạy mở răng Trần Tâm, cô lại quay đầu tránh hắn: “Đừng hôn, em bị cảm.”

Chử Nguyên “Ừ” một tiếng, một tay bóp lấy phần gáy của cô, không quan tâm hôn sâu vào. Một lúc lâu mới tách ra, giữa môi răng của hai người kéo ra một tia mập mờ. Vẻ mặt hắn như trong cơn mê, lát sau mới phản ứng lại Trần Tâm: “Bị cảm, ba ba mang con đi uống thuốc.”

Hắn chơi trò lσạи ɭυâи đến nghiện rồi.

Trần Tâm chế giễu hắn ở trong lòng, không cảnh giác lại bị côn ŧᏂịŧ của hắn xông vào cửa huyệt đâm một cái thật sâu, cô ngay cả kêu cũng không kêu nổi, mũi chân thẳng băng, há miệng chỉ có thể im lặng thở dốc…

Người này có phải do kiềm chế quá lâu hay không, hiện tại mới khai trai nên làm đến điên rồi sao?

Chưa kịp oán thầm thì một giây sau cô mới biết được là cô cũng muốn điên rồi!

Chử Nguyên ôm cô, đứng lên…

Vẫn giữ tư thế côn ŧᏂịŧ còn ở trong hoa huyệt, cứ đứng lên như vậy…

Trần Tâm thậm chí còn không có khí lực thét lên, cô liều mạng ôm cổ Chử Nguyên, đôi nhân như nhũn ra vô lực miễn cưỡng cuộn lên eo hắn. Một tay Chử Nguyên đỡ lấy mông cô, một tay bắt lấy một bên chân cô. Hắn dường như cảm thấy trời sinh hoa huyệt này vô cùng phù hợp với côn ŧᏂịŧ của hắn, nghe Trần Tâm rêи ɾỉ ư ư a a, vừa sảng khoái vừa đắc ý, nhiều lần nhẫn nại kìm nén mới xúc động bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hắn chậm rãi muốn làm thêm lần nữa, Trần Tâm vừa thoải mái vừa khó chịu, bắt đầu mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin tha thứ: “Anh thôi đi…thôi nha, em không được…”

“Ngoan, phải gọi ba ba.”

“Baba, a… Baba…con không muốn… Không muốn làm nữa…”

“Baba cho thì không thể không muốn.” Dáng vẻ bây giờ của hắn so với bình thường thanh khiết lạnh lùng tựa như hai người khác nhau, một bên giở trò xấu cố ý làm Trần Tâm muốn điên, một bên lại giống như an ủi vỗ về hôn lên tai cô, hắn bắt đầu xuống lầu.

Hai tay Trần Tâm ôm cổ hắn đang phát run, nước bọt, nước mắt cùng dâʍ ŧᏂủy̠ đều tràn lan.

Quá sâu, thật sự là cắm vào quá sâu…

Thời điểm đi xuống cầu thang, Chử Nguyên cuối cùng cũng đã nhịn tới cực điểm, hắn đặt Trần Tâm trước quầy bar, kéo lấy đôi chân đang run rẩy của Trần Tâm, sau khi đi vào cô, hắn điên cuồng đâm vào rút ra, bên trong hoa huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ theo ma sát vang thành tiếng bọt nước “Òm ọp òm ọp”, từ chỗ giao hợp theo chân của hai người chảy xuống.

“Ba ba muốn làm sâu đến trong bụng Tâm Tâm, có được không?” Chử Nguyên đè nén thở dốc, lúc nói chuyện dường như âm thanh vẫn là bình tĩnh lạnh lùng như cũ.

Vì để cho hắn nhanh chóng bắn ra, một bên cô dùng hoa huyệt tê dại cắn chặt hắn, một bên lên tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Baba làm con đi… Ưmm aa… Baba, côn ŧᏂịŧ to lớn của baba, dùng sức làm con… Thích nhất côn ŧᏂịŧ to lớn của baba…”

Chử Nguyên thoải mái đến cực hạn lại cắn răng cau mày, hắn ôm sát Trần Tâm, cùng run rẩy một chỗ với cô ——như thể bầu trời đang vỡ tan, trong khoảnh khắc đó, họ cùng nhau leo lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ, lại ầm ầm rơi xuống.