Da^ʍ huyệt sáng bóng, Kiều Mật thẹn thùng nhìn ngón tay mình, kiểu gì cũng không thể hạ thủ. Chân tâm trắng nõn, ngọc môn mở rộng, mật thủy róc rách tràn ra ngoài, váy lụa dưới mông đã ướt một khối lớn.
"Đều là hương vị của tiểu da^ʍ miêu, ngửi thấy không? Ngoan, tự đút ngón tay của mình vào, bảo huyệt nhi dâʍ đãиɠ này sẽ được mở căng. Không phải muốn ăn sao? Đút hai ngón vào trước, giống như phụ thân từng làm, chỗ nào thoải mái thì sờ chỗ đó..."
Hắn tựa như đao phủ vô tình, phá hủy phòng tuyến cuối cùng của nàng. Đợi đến khi Kiều Mật lạc trôi cùng du͙© vọиɠ, nàng đã hoàn toàn rơi vào thiên đường dâʍ ɭσạи hắn dệt ra.
"Không, đừng nói nữa ~"
"Không dám nghe?" Cảnh Tông chưa lau đi dâʍ ŧᏂủy̠ ở ngón tay, chậm rãi moi đào dưới đáy chậu của thiếu nữ. Tuấn nhan cao quý hơi lộ ra ý cười, tiếp tục nói: "Nhìn nàng đói khát cỡ nào, miệng nhỏ phía dưới lúc đóng lúc mở, chảy nhiều nước như vậy, thịt mềm bên trong hẳn là ngứa chịu không nổi rồi?"
Thịt non trong hoa kính đâu chỉ ngứa, mà đã sục sôi kêu gào, mong muốn cự vật ma xát nhồi vào. Một ngón tay nho nhỏ đã đủ tạm hoãn xúc động nhất thời của nàng, nhưng cớ sao Cảnh Tông lại tàn nhẫn không cho nàng.
Kiều Mật khó chịu, uốn éo eo thon, mông nhỏ vểnh cong ma xát trên giường, huyệt khẩu ướŧ áŧ đã nóng như lửa. Cảnh Tông lại moi móc âm đế cứng rắn nhô lên. Thịt viên nhỏ vốn dĩ mẫn cảm tột độ, hắn chỉ nhẹ vân vê vài cái, đôi chân của Kiều Mật đã run rẩy.
"A a! Đừng moi, đừng moi nữa ~"
Nàng thét chói tai, đẩy tay của Cảnh Tông ra. Không ngờ hắn lại chụp tay nàng, cùng ấn lên âʍ ɦộ. Ngón tay mềm chạm vào huyệt khẩu ướt dính, Kiều Mật lập tức giãy giụa. Cảnh Tông tóm lấy ngón trỏ của nàng, đút vào hoa phùng.
"Bảo bối ngoan, sờ thấy không, thịt nhỏ bên trong đang nhảy lên thình thịch, dâʍ đãиɠ muốn được nhét đầy kìa. Đúng, chính là như vậy, cắm sâu vào trong nữa."
Hơn phân nửa ngón tay chui vào huyệt thịt, Cảnh Tông đã thành công đánh nát phòng tuyến của nàng. Tiếng nói trầm thấp thỉnh thoảng quanh quẩn bên tai, mê hoặc dụ dỗ nàng tự an ủi.
"Sao vẫn còn ngứa, khó chịu quá, ưm ~"
Không biết vì sao, dù ngón tay đã chui vào, nhưng Kiều Mật vẫn không cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ như Cảnh Tông mang lại. Nàng thử thăm dò đường đi ướŧ áŧ, moi đào, ngạc nhiên phát hiện một chỗ thần kỳ trên chính người mình.
Cảnh Tông xé toang quần thủng đáy giữa hai chân nàng. Tơ lụa ướt đẫm kề sát mông thịt, trong không khí đều là hương vị ngọt ngấy. Nhìn thiếu nữ trúc trắc tự an ủi, cổ họng hắn khẽ nhúc nhích.
"Khó chịu thì cắm thêm mấy ngón, sau đó chậm rãi thọc vào, rồi rút ra, giống như ngày thường phụ thân dùng đại bổng cắm vào."
Hai mắt Kiều Mật đã mê ly, môi mềm cắn chặt không biết làm sao, nghe theo sự dẫn dắt của Cảnh Tông. Ba ngón tay mảnh dài chui vào, thọc đến nỗi hoa kính co rút, thịt non mấp máy.
Tự điều khiển ngón tay có thể dễ dàng nắm bắt khát vọng ở nơi nào. Dưới ánh mắt chăm chú nóng bỏng của Cảnh Tông, cổ tay Kiều Mật ra vào cực nhanh, ngón tay đâm đâm rút rút tự an ủi, gạt thịt non hồng nhạt sang một bên. Mật thủy trong suốt giàn giụa, hương diễm bắt mắt.
Thật dâʍ đãиɠ...
"A a ~ thoải mái quá, muốn tới ~ a! Phụ thân mau giúp Mật Nhi xoa âm đế ~"
Một khi đã phóng túng, Kiều Mật cũng bất chấp ngượng ngùng. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là được giải tỏa. Cả người nhu nhược, mềm mại không xương nằm trong lòng Cảnh Tông. Nàng lắng nghe tiếng nước rút cắm phốc phốc rung động, lá gan càng to thêm.
"Được, phụ thân giúp nàng xoa. Tiểu da^ʍ miêu thoải mái không?"
Ngón tay dài như ngọc của Cảnh Tông, linh hoạt xoa nắn viên trân châu đỏ bừng. Kiều Mật mắt hạnh má đào, tìиɧ ɖu͙© dâng trào, thân thể rùng mình rung động. Dưới ánh mắt Cảnh Tông, nhũ thịt trước ngực trái phải đong đưa.
Tiểu da^ʍ miêu của hắn, hiện giờ da^ʍ tính bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nếu mai mốt không xem chừng, chỉ sợ nàng sẽ dễ dàng bò lên giường nam nhân khác, hắn phải uy no nàng mỗi ngày mới được.
Bởi vì lần đầu tự an ủi, Kiều Mật dĩ nhiên không đủ kinh nghiệm, tất cả đều nhờ bản năng. Du͙© vọиɠ tăng vọt, khó tránh khỏi khẩn trương. Sâu trong huyệt nhỏ ngứa ngáy loạn trào, nàng cậy mạnh, hướng đến một điểm, càng thêm dày vò. Không được bao lâu, nàng ngửa đầu, toàn thân run rẩy đạt đến cao trào.
"A..."
Mặt hồng như quỳnh hoa, khoái ý khó nén, nàng cong eo theo bản năng, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ập đến. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài khẽ run run, đôi môi diễm lệ câu người bị cắn ửng đỏ. Cảnh Tông cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, kéo cằm dưới của nàng lại, ngậm lấy miệng nhỏ đang yêu kiều rêи ɾỉ.
"Ưm ưm ~"
Lưỡi to quấn lấy lưỡi nàng, càn quấy điên cuồng. Miệng thơm trơn nhẵn, ngọt ngào hơn người, Cảnh Tông mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ, phát ra tiếng vang chậc chậc. Kiều Mật cao trào xong, cả đầu choáng váng, vốn hô hấp không đều lại bị hắn bá đạo hôn, kém chút hít thở không thông.
Lúc buông ra, nàng đã mệt lử trong ngực hắn, lười biếng không muốn nhúc nhích.
"Thoải mái? Giờ đến phụ thân, mau sờ, tiểu phụ thân của nàng đã gồng lâu lắm rồi."
Ngón tay của Kiều Mật mới rút ra từ huyệt nhi, hắn cầm lấy, đặt lên giữa háng mình. Cách mấy tầng áo gấm, Hổ Tiên đã hung mãnh ngửa đầu, chỉ đợi đến khi phóng thích sẽ vọt vào huyệt mềm của nàng, cuồng bạo ức hϊếp.
"Cứng...cứng quá..."
Côn ŧᏂịŧ cứng ngắt trong tay, Kiều Mật trợn to mắt đẹp. Tiểu huyệt sau cao trào tuy rằng vẫn còn ngứa chút đỉnh, nhưng để một gậy thịt to khủng bố như vậy cắm vào, nàng hơi sợ rồi.
Tay nhỏ hấp tấp buông ra, để lại vài vệt nước lên quần áo của hắn. Cảnh Tông nhìn ra nàng tránh né, đồng tử thâm thúy xẹt qua ý cười hài hước, cũng không nhiều lời, lập tức ôm Kiều Mật lên, giống như trong suối nước nóng ngày ấy, tách hai chân nàng ra, đặt nàng ngồi lên đùi mình.
"Ai nha ~ Vương gia, ta không muốn, đổi... ngày khác đi..."
Nhìn tiểu da^ʍ miêu vong ân phụ nghĩa này đi, lúc huyệt nhi ngứa ngáy thì kêu hắn là phụ thân, phê pha xong thì trở mặt là Vương gia. Luận về khoản vô tình, hắn còn chẳng bằng nàng đâu.
Cảnh Tông hừ lạnh một tiếng: "Mật Nhi làm tổn thương phụ thân quá, huyệt nhi dâʍ đãиɠ của nàng được sảng khoái, nhưng Hổ Tiên của phụ thân lại nóng cứng khó chịu. Nếu không thể dùng thịt non của nàng bọc lại, vậy phải làm sao cho vừa?"
Hai chân Kiều Mật nhũn ra, đầu nhỏ để trước ngực Cảnh Tông, trơ mắt nhìn hắn cởi lưng quần tím lụa. Gậy thịt thô to nháy mắt xuất hiện, đồng tử tối đen của nàng hơi co lại.
Siêu to khổng lồ...
Mỗi lần nó phun tϊиɧ ɖϊ©h͙, huyệt nhi của nàng đều bị rót chật ních. Hiện giờ nó đã rỉ nước nhàn nhạt, dưới ánh nhìn khẩn trương chăm chú của nàng, run lên đầy nguy hiểm.
"Đến đây, để nó chui vào bên trong nàng, không phải hồi đó nàng thích nó nhất à."
Váy Kiều Mật bị cuốn lên tận eo, ngay cả qυầи ɭóŧ ướt đẫm cũng không cởi, lổ hổng dưới háng cũng không ảnh hưởng gậy thịt xâm lấn. Đôi tay Cảnh Tông tóm dưới nách Kiều Mật, nhấc thân hình nhỏ xinh của nàng lên chút, nhắm ngay trên qυყ đầυ khổng lồ, sau đó chầm chậm thả lỏng lực đạo trên tay.
"A!"
Hoa khẩu quá ướŧ áŧ, qυყ đầυ dễ như trở bàn tay chui vào. Cả người Kiều Mật không còn sức lực, mặc cho Cảnh Tông muốn làm gì thì làm. Hắn hơi dồn sức vào tay, eo thon của nàng rơi xuống, gậy thịt đỏ tím hung dữ chống cánh hoa, thâm nhập vào bên trong.
"Ngoan, tự mình nhìn tiểu phụ thân ăn nàng như thế nào. Chặt thật, may là có nhiều nước..."