Quốc Gia Vạn Thú

Chương 3: Mở miệng, ngậm lấy (H)

Lỗ tai mềm như nhung bị Cảnh Tông ngậm vào môi mỏng, nhẹ nhàng nhấm nháp, làm ướt một dúm lông tơ. Đó là chỗ mẫn cảm nhất của Kiều Mật, chỉ cần liếʍ một chút, nàng sẽ mềm như nước trong ngực hắn, mềm nhẹ rêи ɾỉ.

"Ưm ~ đừng mà, đừng liếʍ lỗ tai của ta, ngứa quá!"

Tay nhỏ non mịn trắng trẻo xô đẩy bả vai cường tráng của Cảnh Tông. Nàng co lại muốn trốn khỏi sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn, lại bị Cảnh Tông bắt được cổ tay.

"Đừng lộn xộn."

Tai mèo trắng bị nước miếng tẩm ướt nửa cụp lại, nhẹ run. Lời nói của hắn mang theo uy hϊếp, dọa Kiều Mật ngẩng khuôn mặt ôn nhuận trong ngực hắn, lộ ra mị hoặc mềm mại, một đôi hắc đồng còn đẹp hơn mắt mèo vài phần, phủ một làn hơi nước mờ mịt.

Nháy mắt, mê hoặc trái tim hắn.

Nắm tay nhỏ mềm mại không xương ngậm vào miệng, nhìn Kiều Mật không dám nói gì, cái miệng nhỏ bực bội lầm bầm, Cảnh Tông mềm lòng, môi mỏng càng cong lên đầy ý cười.

"So với vuốt mèo, ngón tay của Tiểu Mật Nhi còn mềm hơn."

Xưa nay hắn thích bóp nắn vuốt mèo đầy thịt của nàng, đến khi nàng biến thành hình người rồi lại bắt đầu thay đổi sở thích, lần nào cũng thích liếʍ tay nàng.

Hắn trời sinh lạnh lùng cao quý, một đôi mắt vì chìm nổi nhiều năm trong hoàng quyền mà sắc bén, đáng sợ thâm thúy như chim ưng. Mỗi lần hắn ngậm tay nàng, Kiều Mật luôn có cảm giác bị ăn tươi nuốt sống, dọa nàng phải đổ mồ hôi lạnh.

Chắc cũng chơi đủ rồi, hắn tóm lấy sau cổ nàng, ánh mắt lộ ra hàn quang dừng ở đôi môi của nàng.

"Mở miệng, ngậm lấy."

Không đợi nàng phản ứng, ngón tay hắn đã nhét vào trong miệng thơm, ngón trỏ thon dài mạnh mẽ xâm lấn, chạm phải lưỡi mềm linh hoạt lập tức quấn lấy, ngẫu nhiên chạm vào hàm răng sứ chỉnh tề, càng khiêu ra nhiều mật dịch thơm ngọt.

"Ưm ~ khó... chịu!"

Hàm dưới của nàng bị nâng lên, môi anh đào nhỏ nhắn không thể khép lại. Ngón tay hắn lướt qua cuống lưỡi khiến nàng muốn nôn, kém chút bị sặc bởi nước miếng. Đôi mắt thu thủy càng thêm bất lực, theo bản năng hút lấy ngón tay đang bắt chước động tác giao hợp mà qua lại kia.

Một màn nóng bỏng đến độ, Nhϊếp Chính Vương xưa nay vô tình mà dưới bụng đã nóng cháy, đây là cảm giác chỉ đầu xuân mới có. Hiện tại hắn bị nàng khơi mào tìиɧ ɖu͙©, nhịn không được rút ngón tay ướt đẫm ra, bóp lấy má đào hồng nhuận của nàng, cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ sưng đỏ ướŧ áŧ.

Hai làn môi quấn quýt, đầu lưỡi của hắn quá thô dày nhét vào trong miệng thơm của nàng, như mưa rền gió dữ đoạt lấy hương dịch tiết ra, nuốt vào. Bên tai là thanh âm Kiều Mật nhẹ khóc, nhu nhược làm hắn càng thêm bộc phát ra kɧoáı ©ảʍ làm nhục.

Một bên quấn lấy cái lưỡi đinh hương, cuồng mãnh liếʍ mυ'ŧ, một bên cầm ớt nhũ run rẩy vuốt ve, nhũ thịt mềm mại trong tay hắn bị thay đổi thành các loại hình dạng.

Kiều Mật khổ không thể tả, sau cổ bị Cảnh Tông túm chặt, vốn không thể thoát khỏi nụ hôn của hắn. Cái miệng nhỏ ướŧ áŧ vốn định cãi lại, giờ phút này bị hắn hút khô hạn. Hai cánh môi đỏ ửng vừa đau vừa nóng, nhưng nãi nhi trước ngực bị hắn niết lại hơi thoải mái.

"Ưm ưm!"

Hắn hút hết mật dịch trong miệng nàng, lại đút nước miếng của hắn ngược trở về. Hơi thở lạnh lẽo thuộc về hắn lan tràn, xâm chiếm hết miệng mũi của nàng.

Sau nhiều lần nàng gian nan nuốt vào thứ hắn đút vào, hắn mới cảm thấy mỹ mãn buông ra. Cả người Kiều Mật đã mềm nhũn, hơi thở như lan, thở dốc trong l*иg ngực rộng lớn của hắn, thần trí đã rối loạn.

Tuy nhiên chỉ vừa mới thưởng thức một ít, Cảnh Tông nơi nào thỏa mãn. Đại chưởng nhẹ vỗ về tấm lưng nhỏ gầy mềm mại đang phập phồng, trắng nuột mịn màng, khiến hắn yêu thích không buông tay.

"Chi bằng, đổi cái lớn hơn nữa cho Tiểu Mật Nhi thổi đi."

Thanh âm nhiễm tìиɧ ɖu͙© của hắn vẫn u ám đáng sợ, nhưng vì không phải đứng trước đám triều thần nịnh hót, ngược lại còn thêm vài phần nhu tình.

Kiều Mật vẫn còn giang rộng hai chân. Trong cơn mơ màng, dù hắn vẫn chưa trút hết xiêm y quý giá đẹp đẽ, nàng vẫn nhận ra điềm khác thường. Cự long từng gặp qua rất nhiều lần kia, nay đã thức tỉnh trong quần hắn.

"Không muốn!"

Ngón tay trắng nõn vội che lại đôi môi ướt nhuận, nàng gấp gáp muốn nhảy khỏi long sàng. Nhưng Cảnh Tông dường như đã đoán trước, đôi mắt nâu phiếm một tia lạnh lùng híp lại, tóm lấy đuôi của nàng.

"Ngoan một chút, phía trên hay phía dưới, tùy nàng chọn... Nhưng nếu chọn phía dưới thì sẽ không đơn giản ở bên ngoài vậy đâu."

Ngoại trừ đôi tai mèo ngu ngốc kia, cái đuôi dài cũng là điểm yếu của Kiều Mật. Cảnh Tông còn chưa dùng sức, nàng đã đau đến hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt ai oán trừng nam nhân trước mắt này.

Lúc ra lệnh với văn võ bá quan, sao không thấy hắn nói nhiều như vậy!

Nếu lựa chọn giữa mặt trên và mặt dưới, nàng rất rõ hậu quả sẽ như thế nào. Nàng biến thân được một tháng ngắn ngủi, hắn đã hay thân mật quá mức tưởng tượng với nàng, trực tiếp nhất là ở trên giường, nhưng cho đến nay bọn họ vẫn chưa làm bước cuối cùng.

Nàng có cảm giác, nếu hôm nay không ngoan, phỏng chừng sẽ bị ấn thao...

Hắn tựa lên gối, ung dung dựa vào long sàng bằng vàng ròng, thưởng thức mái tóc đen nhánh thật dài của nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ vũ mị của nàng rối rắm nhiều phen, cuối cùng tựa hồ có đáp án.

"Chỉ một lần thôi... Cái, cái kia của ngươi quá lớn! Ta, ta sẽ đau."

Kiều Mật có chút e lệ lại sợ hãi, tai mèo hồng phấn run nhẹ, đuôi mèo được Cảnh Tông buông ra lắc lắc, năm ngón tay nhỏ nhắn mềm mại còn nửa che cái miệng nhỏ.

Chờ đến khi mãnh long to lớn ở trong quần thả ra, Kiều Mật quỳ trên giường đã có chút mềm nhũn. Vì bản thể của Cảnh Tông là hổ, dươиɠ ѵậŧ của hắn cũng hung mãnh dị thường, cho dù hóa thành người thì thứ kia vẫn thô hơn cổ tay nàng.

"Vương... Vương gia... Hay là... hay là thôi đi."

Kiều Mật không biết dươиɠ ѵậŧ của nam nhân khác có phải cũng lớn như vậy hay không, nhưng thứ ở giữa háng Cảnh Tông thực sự dọa người. Bình thường hai người họ đều dùng chân giao* hoặc các biện pháp khác, hôm nay nhìn cự long tự nhiên hưng phấn quá mức này, làm sao cái miệng nhỏ của nàng có thể ngậm được?

*Chân giao: tức là... chà vô chân đó =)) Có thể là gan bàn chân, hoặc bắp đùi :v

Nàng khẩn trương nuốt nước bọt, da thịt nõn nà đã nhiễm một tầng mồ hôi mỏng.

Nhϊếp Chính Vương chỉ lười biếng, biểu tình nham hiểm hung ác, nhấp nháy đôi mi thật dài, hừ lạnh: "Hửm?"

Dáng vẻ này của hắn chẳng khác gì lúc tàn bạo lãnh khốc trên triều, tiểu hoàng đế còn bị hắn dọa phát ngốc, càng miễn bàn đến Kiều Mật. Nàng vội tiến lại gần, dựa má đào trắng nõn yêu kiều vào ngực hắn, như mèo con mà cọ cọ.

"Ta chỉ hơi sợ, ngươi lớn quá ~"

Lời này nam nhân nào chịu nổi, nhưng Kiều Mật lại ngây thơ nói ra, thanh âm băn khoăn mềm mại như lông chim, không tiếng động gãi ngứa nhân tâm.

Ở chung ba năm, nàng luôn suy xét đến tâm tư của Cảnh Tông, người này ăn mềm không ăn cứng, muốn người khác phải thức thời hạ mình. Trước đây, nàng đã gặp qua bao nhiêu người không thức thời với hắn, kết cục đều bị Nhϊếp Chính Vương tra tấn cho sống không bằng chết.

Tưởng tượng đến hắn nghĩ ra mấy trăm loại khổ hình, Kiều Mật nhanh chóng nhào vào ngực hắn, cách một khoảng ngắn nhìn cự long nguy hiểm ngẩng cao kia, cũng không thấy đáng sợ như vừa rồi.

Nàng ngoan ngoãn như vậy khiến Cảnh Tông rất hài lòng. Đồng tử u ám tràn đầy ý cười, đại chưởng nhẹ xoa đầu nhỏ của nàng, tiện thể xoa luôn hai cái tai mèo.