CHƯƠNG 157
Editor: Doãn Song
*******
Từ Nhuyễn chưa kịp phản ứng, đã bị anh xoay người hướng mặt về biển mênh mông, vén váy áo cô lên. Không cởi váy ra mà trực tiếp vén váy lên sau đó bẻ cánh mông đang ướt đẫm, trực tiếp cắm vào, vừa rồi bắn không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong nên chất lỏng theo dọc bắp đùi chảy xuống.
Cô chưa phục hồi tinh thần từ đợt cao trào khi nãy mà hiện tại lại tiếp tục bị anh cắm, hơn nữa còn đứng trước biển mênh mông, sắc trời đã tối đen, trời ngày càng tối, người phía sau đút dươиɠ ѵậŧ vào, bắt đầu đột nhiên dùng sức cắm tiểu huyệt, dươиɠ ѵậŧ không ngừng mân mê trong cơ thể cô, liên tục cắm tiểu huyệt, cô bị va chạm rất mạnh, bắp đùi người phía sau không ngừng va chạm vào côc vang lên âm thanh bạch bạch bạch, tiếng thân thể đánh vào nhau rất lớn.
Chỗ hai người làm không cách xa biển, cho nên lúc bị anh cắm cô ngẩng đầu nhìn từng đợt sóng biển không ngừng vỗ vào bờ, âm thanh sóng biển rất lớn, cô vừa nghe âm thanh sóng biển vừa bị làm.
Hiện tại đã không còn người nào đến đây, dù sao buổi tối cũng sẽ chẳng có ra ngoài ngắm biển cho nên người phía sau càng không kiêng nể gì tiếp tục va chạm mông cô, tay luồn xuống dưới nách xoa bóρ ѵú cô.
Váy áo bị vén lên, dựa theo tư thế này bị anh xoa vυ', vυ' được anh xoa rất thoải mái, cô bị thao cả người mềm như bông, sức lực toàn thân bị rút cạn, vô cùng thoải mái, Qúy Trình một bên xoa một bên cắm, giọng nói Từ Nhuyễn càng ngày càng thấp, cổ họng khàn đặc.
Quý Trình đẩy về phía trước, cứ thế hướng mông cô cắm về phía trước, hai người cùng nhau di chuyển đến gần bờ biển, Từ Nhuyễn thích biển, cho nên vừa đi vừa cắm tiến sát lại gần mặt biển.
Từ xa nhìn lại, thân ảnh hai người vô cùng gần, Từ Nhuyễn bị làm phát khóc, thoải mái hưởng thụ.
Quý Trình bắn một lần nữa vào trong cô, Từ Nhuyễn cao trào lần hai, sau đó hai người không còn sức lực, cả người sung sướиɠ, cứ như thế không nhúc nhích.
Quý Trình kéo váy áo xuống, cũng mặc kệ hạ thể hai người bây giờ có bao da^ʍ uế, thu dọn hết đống quần áo dẫn cô về, sắc trời đã muộn, phải quay về thôi.
Lúc quay về Từ Nhuyễn cũng không quên mang qυầи ɭóŧ bikini về, nếu vất ở đây thì rất xấu hổ, cô cầm lên vốn muốn mặc vào nhưng bị Qúy Trình đoạt mất.
Quý Trình giật cái thứ kia lại, bởi vì anh sợ cô lại mặc bộ bikini lẳиɠ ɭơ này lần nữa, anh thật sự phát điên mất thôi, thuận tay tịch thu đồ vật hư hỏng.
Từ Nhuyễn vốn dĩ muốn mặc để bịt kín tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang chảy ra, nhưng anh không cho cô mặc cho nên cô chỉ có thể uất ức đáng thương đáng thương nhìn anh.
Cô không có thứ gì để ngăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phía dưới, hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ thế chảy xuống, anh mặc kệ để cô vừa đi vừa đẩy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trôi xuống.
Từ Nhuyễn một bước khó đi, chậm chạp bước từng bước một, cảm giác được chất lỏng phía dưới cứ thế trào ra, chậm rì rì bước theo anh, cô rất xấu hổ, áo ngực chưa kịp chụp lên đã phải vội vàng đi theo anh, cũng không biết có bị mọi người phát hiện không. Váy áo rộng thùng thình, nhìn kỹ sẽ thấy có gì đó nảy nảy nhô lên.
Cô đi rất chậm chạm về phòng cùng anh.
Đứng trước cửa phòng khách sạn, thời điểm muốn bước chân vào trong kết quả bị anh chế trụ, bắt được mông không cho cô vào.
Cô hoảng sợ, không biết anh định làm gì, đang êm đẹp lại bày trò gì đây, không cho cô vào giữ chặt chân cô, sau đó vỗ mông, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hiện tại đã chảy hết, nhưng chất lỏng vẫn còn dính trên đùi, cô muốn nhanh chóng đi vào tắm rửa sạch sẽ, thư dãn cơ thể.
Thế anh bị anh bắt lấy, Từ Nhuyễn tò mò xoay người nhìn anh, không biết anh định làm gì, anh bắt lấy mông cô vén váy lên, tự cởϊ qυầи sau đó cắm thẳng vào.
Từ Nhuyễn bị dươиɠ ѵậŧ anh tiến vào dọa sợ, sao có thể dám tùy chỗ mà thao chứ, hơn nữa bây giờ đang đứng ngoài cửa đấy, dám đứng đây mà làm thì thật sự quá to gan.
Cô muốn nói gì đó kết quả bị anh đỉnh mạnh, hơn nữa hết sức dũng mãnh, giống hệt như lực đạo lúc ở bờ biển, vừa nãy anh cất cái qυầи ɭóŧ bikini kia vào trong túi, lúc này lôi ra nhét vào miệng cô, bắt cô ngậm qυầи ɭóŧ của mình.
Từ Nhuyễn cảm thấy thật dọa người, đang yên đang lành bị anh cắm còn chưa kịp thích ứng đã tiếp tục bị anh nhét qυầи ɭóŧ vào mồm, cho nên không còn cách nào phát ra âm thanh.
Quý Trình bắt cô ngậm qυầи ɭóŧ, phía dưới va chạm cô, mỗi một lần đều đẩy vào tận sâu bên trong, đỉnh mạnh mẽ, miệng Từ Nhuyễn bị lấp kín không thể phát ra tiếng động, chỉ đủ để thoát ra hơi thở, người dán lên cửa bị anh cắm huyệt nhỏ.