Không Khép Được Chân

Chương 107

CHƯƠNG 107: CHUYỆN ĐỜI TRƯỚC (17): TỪ NHUYỄN NGỒI TRÊN BÀN CỌ XÁT TIỂU HUYỆT AN ỦI.

Editor: Doãn Song

*******

Quý Trình nghe cô không thừa nhận, sắc mặt chỉ nhàn nhạt cũng không phản ứng gì, đã thế anh không chạm vào cô nữa rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi hoa huyệt cô, sau đó bế ngồi lên mặt bàn.

Từ Nhuyễn bị anh ta chọc cho tức giận, không biết lý do tại sao đang làʍ t̠ìиɦ vui vẻ đột nhiên không tiếp tục nữa.

Quý Trình xấu xa, mỗi lần đều như này, lần nào cũng đến điểm mấu chốt rồi rời đi không chạm vào cô nữa, ý định của anh ta chính là muốn tra tấn cô, hiện tại cô không chịu nổi nữa rồi, phía dưới thật sự rất ngứa.

Bế cô lên bàn, phía dưới ngứa như bị kiến cắn, vừa rồi có dươиɠ ѵậŧ ở trong mân mê nhưng bây giờ không hề có thứ gì.

Cô thật sự không chịu nổi, nhưng vô cùng quật cường không chịu mở miệng cầu xin Qúy Trình, dù sao vừa nãy cũng là do cô kiên định muốn đẩy anh ta ra lúc này mà cầu anh ta thì thật sự không còn mặt mũi làm người.

Từ Nhuyễn không chịu nổi cảm giác này, cô thống khổ xoắn xít phía dưới, Qúy Trình nhìn cô hỏi: "Ngứa hả? Không cắm tiểu huyệt em nữa nên em ngứa đúng không?"

Từ Nhuyễn không muốn để ý tới anh ta nên không hề quan tâm lời anh ta nói.

Cô không muốn cầu xin anh ta, cho nên muốn tự mình giải quyết nhu cầu không cần anh ta nữa, phân thân của anh ta rất tốt vừa rồi được làm vô cùng thoải mái, lúc này cả người dính lên matwh bàn khí chịu không tả nổi, cô bắt đầu lắc mông cọ xát mặt bàn, dùng mấy viên đá đặt lên bàn sau đó cọ xát.

Mặt bàn được dọn dẹp sạch sẽ, bàn này được làm bằng gỗ, có chút lạnh hơn, có chút thoải mái nói không thành lời, cô dán lên mặt bàn lắc mông dùng sức cọ xát tiểu huyệt, tiểu huyệt dán lên mặt bàn một lúc lâu, cô tự mình an ủi thoải mái.

Hiện tại cô tình nguyện tự thủ da^ʍ sung sướиɠ cũng không muốn cầu xin anh ta, cầu xin anh ta thì vô cùng xấu hổ.

Tiểu huyệt thoải mái dán lên mặt bàn, hết lần này đến lần khác muốn làm mình thoải mái.

Cô mặc kệ hiện tại tư thế này mình có bao nhiêu sắc tình, rõ ràng có ý định làm cho người trước mặt thấy được kêu gào muốn nhưng lại không thể ăn được nên cô tiếp tục dán lên mặt bàn an ủi càng lúc càng lớn mật, tốc độ bắt đầu nhanh hớn, xọ xát huyệt thịt lên mặt bàn càng lúc càng nhanh.

Cô thoải mái tự mình chơi đùa lên cao trào.

Quý Trình vốn dĩ muốn thờ ơ cô để cô cảm nhận loại khó chịu khi không được côn ŧᏂịŧ cắm vào, kết quả cô tự mình đùa giỡn đến nghiện, tự mình dâʍ đãиɠ an ủi, cọ xát tiểu huyệt lên mặt bàn để thoải mái, anh đánh mông cô, ôm cô từ mặt bàn xuống, huyệt thịt của cô anh còn chưa cắm đủ đâu, nơi nào đến phiên cái bàn kia Từ Nhuyễn dám dùng nó để tự mình an ủi.

Từ Nhuyễn đang cọ bàn đến vui sướиɠ, đột nhiên bị kéo xuống, không chiếm được sung sướиɠ cô quay đầu lại nhìn cái bàn sau lưng, trên mặt bàn đã xuất hiện một bãi nước, chính là dâʍ ɖị©ɧ vừa rồi của cô chảy ra.

Cô thống khổ nhìn Qúy Trình, Qúy Trình nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ của cô, khống chế không được xoay thân thể cô lại, nâng mông cô lên, bẻ cánh mông ra, sau đó đưa dươиɠ ѵậŧ cắm vào, cắm hỏng tiểu huyệt cô.

"Làm chết em cái đồ da^ʍ phụ, đồ dâʍ đãиɠ này dám ở trước mặt anh làm bộ làm tịch, dâʍ đãиɠ thành bộ dạng này còn không cho anh chạm vào? Không chạm vào em, huyệt thịt em lập tức đã ngứa ngáy, anh không chạm vào em, em dám ở trước mặt anh dùng bàn an ủi, còn cọ xát mặt bàn, sao em phóng đãng thế hả?"

Từ Nhuyễn đã quên mất trong bụng mình có con, bị anh đánh mông thoải mái dán lên mặt bàn, trên bàn đều là dâʍ ɖị©ɧ vừa rồi cô để lại, có chút phong tình, anh áp chế cô lên bàn trực tiếp làm luôn, đối diện hạ thể cô ra vào bạch bạch bạch.

Hai vυ' Từ Nhuyễn dán lên dâʍ ŧᏂủy̠ vừa rồi được cô tưới xuống mặt bàn, hiện tại chỗ đó có vài viên đá đang tan nước nên đá viên dán hết lên vυ' cô, dính sát lên núʍ ѵú, viên đá lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô làm cô có chút khó chịu.

Từ Nhuyễn chống hai tay lên mép bàn, núʍ ѵú được đá lạnh cọ xát kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu nổi, Qúy Trình sau lưng cắm tiểu huyệt nhanh chóng, không muốn buông tha cô, làm cô khổ sở thét chói tai: "A...Qúy Trình...anh không được làm vậy...không được làm nữa....anh thả tôi ra....thả tôi ra...a....nhanh quá....anh chậm một chút."

Quý Trình giữ chặt tay cô, chen chúc đi vào cắm huyệt thịt, tuy rằng Từ Nhuyễn kêu thống khổ như vậy, nhưng thật ra phía dưới kẹp anh rất chặt, cái bộ dạng như thế có chỗ nào không muốn, ngoài miệng la lối om sòm nhưng phía dưới thít chặt anh.

"Da^ʍ phụ! Em nói không được làm nữa vậy tại sao phía dưới kẹp chặt anh thế hả? Huyệt thịt em không muốn rời xa anh. Thừa nhận em được làm sung sướиɠ khó đến vậy sao? Dám ở trước mặt ông đây tự an ủi, từ sau có dám nữa không?"

Từ Nhuyễn nghe anh ta nói càng thêm khó chịu, phía dưới thật sự rất thoải mái, đưa đẩy được anh cắm sung sướиɠ, dâʍ ɖị©ɧ phía dưới tưới hết lên dươиɠ ѵậŧ anh, trên dưới đều bị giáp công, thật sự là quá thoải mái, cho nên bị Qúy Trình vỗ mông đánh cũng sướиɠ.

Cô không biết thân thể tại sao lại như vậy, rõ ràng không thích anh ta nhưng lúc bị anh ta đùa giỡn lại chảy nước, bị dươиɠ ѵậŧ anh ta thao lại sung sướиɠ tột độ.

Đá lạnh dán lên núʍ ѵú làm đầṳ ѵú cô sưng đỏ.