CHƯƠNG 102: SÁNG SỚM ĐÃ BỊ ANH Liếʍ TIỂU HUYỆT TỈNH DẬY
Editor: Doãn Song
*******
Không được cắm vào đã làm anh nghẹn vô cùng, nếu không cho anh tiến vào nhất định sẽ làm anh khó chịu ức chế mà chết.
Qúy Trình không chịu nổi bóp ngực cô muốn cởϊ qυầи áo cô ra, kết quả Từ Nhuyễn giữ tay anh lại không cho cởϊ qυầи áo ra, giữ chặt quần áo trên người vững vàng nói: "Không cho, trước đây anh dám nói em đói khát nên bây giờ anh không được làm gì nữa."
Phía dưới đã bị đánh thức cương cứng nhưng cô không cho làm anh phát điên.
Từ Nhuyễn thù dai, vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện trước kia anh không làm cô, nói cô quá đói khát, nhìn thấy Qúy Trình sắc mặt khó chịu cô vô cùng vui vẻ, nằm nghiêng bắt lấy côn ŧᏂịŧ anh nhắm mắt lại ngủ, nói với anh: "Anh Trình, ngủ ngon, em buồn ngủ quá."
Qúy Trình nghe được lời này ngũ lôi oanh đỉnh*, nhưng khi cô đi ngủ vẫn nằm nghiêng cầm chặt côn ŧᏂịŧ không thả.
*Ngũ lôi oanh đỉnh (五雷轰顶) Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Anh nghẹn khuất cũng không có cách giải quyết.
Sáng hôm sau Từ Nhuyễn bị liếʍ tỉnh dậy, phía dưới hết sức sung sướиɠ.
Cô không biết tại sao lại thế này, phía dưới tê tê giống như tiểu huyệt được liếʍ vô cùng thoải mái, cô ở trong mơ trộm kêu lên, nhịn không được nữa mở mắt ra, vừa mở mắt đã thấy một cái đầu đang chôn trong hạ thể cô.
Sáng sớm Qúy Trình không nhịn được liếʍ huyệt thịt, liếʍ đến khi cô tỉnh, hiện tại đầu lưỡi vô cùng linh hoạt quấy đảo trong tiểu huyệt, đầu lưỡi vừa mυ'ŧ vừa liếʍ.
Được liếʍ thật sự rất thoải mái, Từ Nhuyễn ngửa đầu vui sướиɠ, dùng chân gắt gao kẹp chặt đầu anh, cọ xát phía dưới.
Sau khi liếʍ xong đầu lưỡi chui vào phần thịt non bên trong bắt chước động tác ra vào của côn ŧᏂịŧ ở trong huyệt động cô ra vào.
Từ Nhuyễn thoải mái kẹp đầu anh, thời điểm liếʍ Qúy Trình vô cùng trầm mê, đã một thời gian anh không chạm vào cô, ngoại trừ đoạn thời gian này thì trước kia mỗi ngày đều làm, mấy ngày nay dừng lại chủ yếu là lo lắng cho thân thể cô, anh là người có tính dục mạnh mẽ, lâu lắm chưa được làm, dường như muốn uống hết dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt, sáng sớm đã không thể khống chế được chôn mặt vào trong hạ thể cô, anh liếʍ cô đến khi cô tỉnh dậy.
Từ Nhuyễn chịu không nổi, anh không chỉ đơn giản liếʍ hoa huyệt mà còn liếʍ cả khe mông, liếʍ hết toàn bộ, mông chảy nước, phía dưới được liếʍ ướt dầm dề thật sự quá thoải mái, hai chân Từ Nhuyễn nhũn ra dùng ta nắm chặt tóc anh: "A...anh Trình...thoải mái quá....đầu lưỡi lợi hại quá...liếʍ thật giỏi....huyệt thịt được liếʍ sướиɠ quá...a...tiếp tục...tiếp tục liếʍ làm em sướиɠ đi....ưm ưm ưʍ....anh Trình thật giỏi...."
Quý Trình nghe được lời này càng ra sức liếʍ, phía dưới liếʍ mυ'ŧ tiểu huyệt, đầu lưỡi ở trong thịt non quấy đảo, làm cô cao trào muốn bùng nổ, cô thoải mái ngửa đầu.
Trước mắt một màn trắng xóa, cô được liếʍ thoải mái, phía dưới phun nước giống hệt như đi tiểu.
Cô thật sự quá sướиɠ, phía dưới nước không ngừng chảy ra, anh uống hết không lãng phí một giọt nào.
Sau khi liếʍ phân thân Qúy Trình cũng cương cứng cho nên trực tiếp cởϊ qυầи ra, nghẹn cả một đêm không được cắm vào, cả đêm bị nghẹn khuất nên côn ŧᏂịŧ lúc này vô cùng lớn, tìm đúng chỗ dứt khoát cắm vào, phía dưới được quá nhiều dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn nên khi cắm vào bị trượt ra một chút.
Anh vỗ mông Từ Nhuyễn nói: "Da^ʍ phụ, kẹp chặt miệng tiểu huyệt lại cho anh, nếu để trượt ra lần nữa anh sẽ không cho em nữa."
Từ Nhuyễn nghe được lời này kẹp chặt hạ thể, làm đúng như lời anh nói kẹp thật chặt côn ŧᏂịŧ lại sợ anh không cho.
Sau khi cắm vào mới thong thả chậm rãi, hai người đều ngâm nga thỏa mãn.
Quý Trình giữ chân cô bắt đầu thọc vào rút ra, âm thanh bạch bạch bạch đưa đẩy vào trong: "Sướиɠ không? Huyệt nhỏ được anh cắm sướиɠ không?"
Từ Nhuyễn bị cắm gật đầu nói: "Sướиɠ quá... anh Trình đỉnh thật mạnh mẽ...cắm chết tiểu dâʍ đãиɠ đi...cắm đến khi nào huyệt nhỏ của tiểu dâʍ đãиɠ hỏng thì thôi..."
Quý Trình nghe được lời này càng ra sức đưa đẩy dươиɠ ѵậŧ cắm vào, tiểu huyệt không có một cọng lông càng dễ dàng để cho Qúy Trình nhìn thấy tiểu huyệt phấn nộn phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của anh, đặc biệt sắc tình.
Từ Nhuyễn được cắm hết sức sung sướиɠ, hôm qua không mặc quần áo ngủ nên ngay lúc này hạ thể cũng không được thứ gì che chắn, toàn thân trần trụi chịu đựng bị anh bẻ chân thành chữ "M" cắm huyệt, Qúy Trình càng cắm càng hăng, tách đùi cô ra vòng ra sau eo mình, sau đó ôm cô tiếp tục cắm.
Từ Nhuyễn theo anh ra ngoài, anh một bên vừa cắm một bên vừa bế cô ra ngoài, dọa cô sợ hãi thét chói tai: "Anh Trình, anh đừng làm như vậy, anh ra ngoài làm gì? Bị người ta thấy thì sao? Ôm em vào trong đi, không nên như này."
Quý Trình không nghe lời cô, anh đã nhanh chóng ôm cô ra bên ngoài, một bên vừa cắm một bên vừa đi, lời cô còn chưa nói hết đã bị anh làm đến mức không chịu nổi, bên dưới tê dại, hai người lúc này đã ra hẳn ngoài sân.
Hai người toàn thân trần trụi không mặc quần áo, dám ra ngoài sân làʍ t̠ìиɦ, nhưng may mắn mẹ chồng và cha chồng đều không có ở nhà.
Cô bị bế ra ngoài cắm cảm thấy vô cùng xấu hổ nha!