Không Khép Được Chân

Chương 96

CHƯƠNG 96: MẸ CHỒNG HỎI CÔ: "TỪ NHUYỄN, BỤNG CON CHƯA CÓ GÌ ĐỘNG TĨNH À? KHÔNG PHẢI LÀ CON KHÔNG MANG THAI ĐƯỢC ĐẤY CHỨ?"

Editor: Doãn Song

*******

Quý Trình nghe được càng thêm hăng hái chọc vào rút ra, thẳng lưng hướng vào trong tiểu huyệt cắm đút.

Từ Nhuyễn vừa mới cao trào lại thêm một đợt cao trào nữa, thoải mái muốn chết, giữ tay Qúy Trình luôn miệng rêи ɾỉ, bộ dạng cô dâʍ đãиɠ như vậy Qúy Trình nhìn không nhịn được kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức bắn ra, đưa toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ có được bắn hết vào trong người cô.

Từ Nhuyễn và Qúy Trình hai người cùng nhau lêи đỉиɦ, sau khi bắn ra cả người mềm xuống, hạ thể bị dươиɠ ѵậŧ anh phun nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ vô cùng, thở dốc nhìn anh.

Quý Trình sau khi phóng thích không vội vã rút côn ŧᏂịŧ ra, nhìn chằm chằm tiểu huyệt cô lúc đóng lúc mở cắn nuốt côn ŧᏂịŧ anh.

Từ Nhuyễn muốn sinh con, dạo gần đây bụng không hề có một chút động tĩnh gì, tuổi trẻ sinh con là thời điểm thích hợp nhất, về sau có tuổi chăm sóc không tiện cho nên bên trong lúc này toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô nâng mông cao lên, nói với Qúy Trình: "Ông xã, anh có đồ gì để lót dưới mông em không, giúp em nâng eo lên, em nghe người lớn họ nói thế. Làm như này để không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, rất dễ dàng thụ thai."

Qúy Trình nghe cũng không hiểu, nhưng vẫn nghe lời cô tìm một cái gối bông mềm đặt dưới hông cô để hạ thể cô không chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa, vốn dĩ trước đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra rất nhiều nhưng khi được lót gối tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bớt chảy ra, cứ thế nhìn cô hỏi: "Làm như này có thể mang thai à? Không có chuyện gì chứ?"

Từ Nhuyễn lắc đầu nói: "Em cũng không biết đâu, cái này là em nghe người lớn nói, để một thời gian nữa xem có được hay không."

Cô ngồi ngay ngắn nâng mông lên cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy vào trong làm như này khả năng thụ thai sẽ cao hơn.

Hơn một tiếng sau Từ Nhuyễn mới mặc lại quần áo, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phía dưới đã chảy vào trong, tiểu huyệt đã khép lại, mặc quần áo xong xuôi sau đó lau chùi xe sạch sẽ, mở cửa ra sổ ra cho không khí bên ngoài thổi vào.

Hai bọn họ đã một thời gian dài chưa về nhà cho nên lúc về đến nhà làm Vương Thục Tuệ vô cùng kinh ngạc nói: "Oh, các con về nhà sao không nói cho cha mẹ biết một tiếng để mẹ nói cha đi đón các con, hai con về nhà đột ngột quá."

Quý Trình đưa đồ đạc đã chuẩn bị cho bà nói: "Bọn con đột ngột muốn về, cũng lâu rồi chưa về nhà, quay về xem tình hình ở nhà như nào."

Từ Nhuyễn mang một ít đặc sản từ thành phố về đưa cho Vương Thục Tuệ, Vương Thục Tuệ xách đồ vào.

"Ăn cơm chưa? Nhanh vào ăn thôi, chờ mẹ làm một chút đồ nữa."

Từ Nhuyễn nhìn mẹ chồng bận rộn, vội vàng đi vào bếp giúp đỡ bà.

Trước đây có lần Vương Thục Tuệ gọi điện thoại cho cô, thật ra là bà có chuyện muốn hỏi nhưng ngại nên chưa nói, vẫn để trong lòng không nói ra, nhưng lúc này bà nhìn chằm chằm lên bụng cô, hai người đang gói sủi cảo.

Bà không nhịn được nữa hỏi cô một câu: "Từ Nhuyễn à, bụng con sao vẫn chưa có tin tức hả? Các con đã kết hôn lâu như vậy rồi nên chắc phải có một chút động tĩnh gì đó chứ, đã vài tháng rồi, các con có phải chưa muốn có con đúng không? Độ tuổi này của con vừa vặn để mang thai, bây giờ sinh một đứa sang năm lại sinh thêm một đứa nữa, nếu các con không muốn nuôi thì để mẹ nuôi hộ cho."

Từ Nhuyễn đang vội vàng gói sủi cảo nghe mẹ chồng nói vô cùng sửng sốt, mặt đỏ bừng, tuy rằng cô biết mẹ chồng sẽ thúc giục nhưng nói trắng ra như thế làm cô rất xấu hổ: "Nhanh thôi ạ, gần đây chúng con cũng đang tính đến việc muốn sinh con, nên đã bắt đầu chuẩn bị, đầu tiên quan sát một chút đã ạ."

Vương Thục Tuệ nghe được lời này thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt, các con muốn sinh con là tốt, mẹ còn nghĩ con không muốn mang thai đâu, dù sao các con còn trẻ tuổi hoặc là không thể sinh con ấy."

Vương Thục Tuệ nói ra tự cảm thấy lời nói của mình có chỗ hơi quá đáng, cho nên vội vàng cười nói: "Không phải vậy đâu Từ Nhuyễn, con yên tâm đi, con thấy ta lắm miệng chưa này, dám nói con không thể mang thai, thân thể con khỏe mạnh như này làm sao lại không sinh con được đúng không, đừng lo lắng nữa."

Tuy rằng Từ Nhuyễn cảm thấy chẳng qua chỉ là thuận miệng nói ra nhưng trong lòng vô cùng buồn bực, giống như chuyện này đúng là sự thật, bụng cô mãi vẫn chưa có tin tức, cô cũng không làm biện pháp tránh thai, hơn nữa lần nào anh cũng bắn vào trong.

Cũng không biết tại sao, chẳng lẽ cô không thể sinh con? Cô nghĩ đến lúc quay lại thành phố phải vào viện kiểm tra một chút.

Nấu cơm xong, hai người ăn uống xong xuôi sau đó đi tắm, Qúy Trình ôm Từ Nhuyễn vào trong phòng tắm, hai người cùng nhau tắm rửa.

Quý Trình chủ động cởϊ qυầи áo cô ra, cầm xà phòng thơm xoa khắp người cô.

Tâm trạng Từ Nhuyễn nặng nề nhìn anh lo lắng.

"Mẹ anh đề cập với em chuyện sinh con à?"

Người Từ Nhuyễn trơn bóng, được anh dùng xà phòng thơm xoa khắp cơ thể, sau đó cô lấy xà phòng thơm từ tay anh, bắt đầu xoa xà phòng cho anh: "Ừm, chúng ta chưa tính đến chuyện có con nhưng em nói với mẹ chúng ta đang chuẩn bị, anh nói xem tại sao bụng em vẫn mãi chưa thấy một chút tin tức nào vậy, hay là do em không thể mang thai? Nếu không thì chắc là có thể em không mang thai được."

Chẳng qua là Từ Nhuyễn lo lắng quá mức nên mới nói như vậy, kết quả còn chưa nói hết người trước mặt đã vô cùng tức giận nhéo núʍ ѵú cô nói: "Nếu em không mang thai được cũng là vợ của anh. Ai nói kết hôn rồi thì nhất định phải có con, em đừng để ý lời nói của mẹ anh làm gì, không mang thai được thì thôi, hai người chúng ta sống bên nhau cả đời không phải tốt hơn sao."