CHƯƠNG 80: TỪ NAY VỀ SAU ĂN HOA QUẢ PHẢI NHÉT VÀO HUYỆT THỊT DÍNH Dâʍ ŧᏂủy̠ ĂN MỚI NGON.
Editor: Doãn Song
*******
Mấy quả nho được đút vào trong huyệt thịt đã bị xiết kẹp nát, vì thế anh dứt khoát há miệng ăn luôn nho.
Nước nho vẫn cứ chảy xuống, anh liếʍ sạch sẽ nước ép, hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ trộn với nước ép nho rất ngọt, bị anh mυ'ŧ sùm sụp uống vào.
Huyệt thịt Từ Nhuyễn bị đầu lưỡi anh quấy đảo cũng sung sướиɠ, quá thoải mái, không nhịn được duỗi tay tự nhéo vυ'm vυ' chơi đùa.
Cô tự đùa bỡ đầṳ ѵú, kẹp núʍ ѵú vuốt ve, ngửa đầu thừa nhận anh liếʍ láp.
Quý Trình ăn được hai quả nho, mấy quả còn lại bị cô kẹp vào sâu bên trong nên không có cách lôi ra, nhưng tiểu huyệt lại rất chặt, chất lỏng cứ thế phun ra, ướt đẫm rót toàn bộ vào miệng anh.
Cuối cùng xuất hiện một lực hút mạnh mẽ, hút hết nho trong tiểu huyệt cô ra, Từ Nhuyễn thoải mái mắt trợn trắng, trình độ hút của anh giống hệt lực hút của nam châm, đem toàn bộ thứ ở bên trong tiểu huyệt cô hút ra ngoài, nước đã được mυ'ŧ khô, cô thoải mái lên cao trào.
Anh liếʍ xong nhưng cảm thấy chưa đủ, ăn hết toàn bộ số nho vào sau đó mới buông cô ra.
Từ Nhuyễn tự mình an ủi vυ', phía dưới bị anh liếʍ cao trào, thoải mái nhìn anh thở dốc, hỏi anh: “Dâʍ ɖị©ɧ em có mùi nho, uống ngon không?”
Qúy Trình không chịu nổi da^ʍ phụ này nữa rồi, cố ý duỗi tay sờ soạng xung quanh huyệt thịt cô một chút nói: “Uống rất ngon, vô cùng ngon. Về sau anh muốn ăn hoa quả trước đó phải đưa vào trong huyệt thịt em lăn lộn một vòng, bắt tiểu huyệt em kẹp chặt, huyệt thịt mang theo nước ép hoa uống cực kỳ ngon.”
…
Qúy Trình quay về, cuộc sống Từ Nhuyễn lại khôi phục giống như trước kia, ở trong thành phố tìm được công việc ổn định thì nghĩ đến bản thân ở đây mãi cũng không tốt, muốn ra ngoài tìm chỗ thuê phòng.
Cô tìm được một phòng giá rẻ, là một ngôi nhà cũ, chủ cũ muốn để cho người ngoài thuê.
Tiền lương tháng này cô sắp được phát, cô chăm chỉ nỗ lực nên tiền công chắc chắn không ít.
Cô muốn tích cóp ít tiền, chờ bản thân tích cóp đủ rồi đến lúc đó có thể sinh con.
Hôm nay Phương Kiều Kiều đến tìm cô, đi thẳng đến cửa hàng, dọa Từ Nhuyễn sợ hãi.
Phương Kiều Kiều mang theo hành lý bước vào cửa hàng cô, nhìn cô, thấy cô lên thành phố tìm được công việc tốt như vậy có chút ngưỡng mộ.
Vừa lúc cửa hàng không có khách, nhìn thấy cô ta nên mời vào.
Phương Kiều Kiều bước vào không kìm nén được đố kỵ trong lòng lên tiếng hỏi cô: “Từ Nhuyễn, cửa hàng này không phải của cậu đúng không? Cậu làm việc cho người ta một tháng được bao nhiêu tiền?”
Từ Nhuyễn nghe được lời này lập tức cảm giác được có chỗ không ổn, cái này chắc chắn là đang cố ý công kích cô, nói: “Một trăm đồng một tháng.”
Phương Kiều Kiều quả nhiên sợ hãi khi nghe cô nói ra, một trăm đồng một tháng nhiều như này, ở quê cha cô ta làm chủ quản của xưởng dệt mỗi tháng cũng chỉ trả cho cô ta năm mươi đồng, công việc lại vất vả vô cùng, lên thành phố làm việc thế mà được những một trăm đồng một tháng.
Chẳng trách Từ Nhuyễn không chịu về, Phương Kiều Kiều bởi vì mãi không nhìn thấy người phụ nữ này về quê nên nhất định muốn biết cô ta đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đối đừng ở trong quân ngũ với Qúy Trình là được.
Cố ý lên thành phố tìm cô ta, kết quả thấy cô ta lăn lộn ở chỗ này hô mưa gọi gió.
Cô ta không nhịn được ghen ghét, hỏi cô: “Khó trách cậu không về, tiền lương ở đây nhiều như vậy, trở về quê nhà nông thôn nghèo đói của chúng ta làm gì nữa, không biết chỗ này còn nhận người nữa không? Mình nghĩ chúng ta dù sao cũng bạn bè tốt, mình ở đây bán quần áo với cậu cũng được nha, hơn nữa mình cũng rất thành thạo việc này, hai người chúng ta cùng nhau làm đi!”
Từ Nhuyễn không đáp ứng, từ chối cô ta: “Không, chỗ này không nhận người nữa, vậy nên cô đừng đến nữa, miếu nhỏ của chúng tôi không chứa nổi cô đâu.”
Phương Kiều Kiều nghe được lời này sắc mặt biến chuyển không tốt, nhưng chỉ có thể xấu hổ cười cười, nói với cô: “Từ Nhuyễn à, vừa rồi mình đến bộ đội thăm người thân, sau đó cậu biết ở gia chúc viện mình nhìn thấy cái gì không? Mình thấy Qúy Trình ở cạnh một cô gái, cô gái kia mặc quần áo khá xinh đẹp, cũng không biết cô ta là ai, nhìn qua rất có khí chất, anh ấy và cô gái kia tình chàng ý thϊếp. Cậu phải cẩn thận một chút không khéo anh ta nuôi tiều tình nhân trong đó đấy, mình nghe cô gái kia nói mình vợ anh ấy.”
Từ Nhuyễn nghe được lời này sửng sốt một chút nhìn biểu tình trên mặt cô ta, đời trước của cô cũng vì bộ mặt này, cô ta về nhà nói cho cô biết.
Khi đó do cô quá tức giận, cho nên lập tức mua vé xe đến xem Qúy Trình, đúng lúc nhìn thấy Qúy Trình đang ở cạnh cô gái kia nên mới bỏ đi, hiện tại xem ra người phụ này rất xấu xa mồm miệng hồ ngôn loạn ngữ, hiện tại là khi nào hả? Bây giờ là thời gian anh đang ở thao trường huấn luyện, sao có thể ở gia chúc viện?
Từ Nhuyễn cũng không tức giận, bình tĩnh đáp trả cô ta: “Cái kia có thể do cô nhìn nhầm rồi, về nhà ăn nhiều cà rốt bổ sung thị lực cho mắt đi, anh ấy đối xử với tôi cực tốt, không thể bao nuôi tình nhân ở bên ngoài, cô yên tâm.”
Phương Kiều Kiều không biết người phụ nữ này làm sao nữa, nói như thế nào cũng không nghe, làm cô ta tức đến giậm chân nói: "Không phải đâu, Từ Nhuyễn, cậu sao vậy? Tôi nói thật đấy, sao cậu lại không nghe tôi? Tôi thật sự nhìn thấy, cậu cho rằng tôi lừa cậu à, mắt tôi rất tốt sao có khả năng nhìn nhầm được chứ? Tôi thật sự nhìn thấy anh ta miệng đối miệng hôn môi với cô gái kia, vậy nên cậu phải cẩn thận một chút.”
Từ Nhuyễn gật đầu không để ý: “Ừ.”
Phương Kiều Kiều bị chọc tức chết rồi, người phụ này lạnh lùng như thế, nói sao cũng không chịu nghe vô cùng tức giận, sau đó để lại bộ mặt khinh bỉ lập tức bỏ đi.