Không Khép Được Chân

Chương 70

CHƯƠNG 70: CHUYỆN ĐỜI TRƯỚC (5): BỊ NGƯỜI TA THẤY CHÚNG TA Làʍ t̠ìиɦ EM THOẢI MÁI ĐẾN THẾ SAO+ QUÝ TRÌNH RỬA MÔNG CHO CÔ.

Editor: Doãn Song

*******

Bởi vì Qúy Trình quanh năm trong quân ngũ thao luyện cho nên ngón tay vô cùng thô ráp, sự thô ráp du ngoạn lên bầu vυ' non mềm của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô thoải mái không chịu nổi, đặc biệt là vết chai, chết chai sần kí©ɧ ŧɧí©ɧ núʍ ѵú cô, làm Từ Nhuyễn không được vui cự tuyệt anh: “Qúy Trình, tay anh thô ráp đừng sờ tôi nữa, anh sờ đầṳ ѵú tôi đau quá.”

Quý Trình nghe thấy lời cô nói cũng không có dừng lại động tác trên tay, ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ núʍ ѵú cô nhéo nhéo lôi kéo đầṳ ѵú, lúc đầu nhéo có chỗ đau, nhưng sau khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại có chỗ vui sướиɠ.

Từ Nhuyễn vốn không muốn nói, bởi vì cảm thấy rất xấu hổ, nhưng bị anh nhéo như thế không nhịn được thét chói tai: “A…”

Phân thân anh vẫn luôn chôn trong huyệt thịt cô, Từ Nhuyễn bị anh làm cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ không còn cách nào khác, chỉ có thể thừa nhận cú va chạm của anh.

Từ Nhuyễn tự nhủ lòng không nghĩ đến việc đang xảy ra, không suy nghĩ đến lúc này cả người trần trụi ở giữa bị người ta nhìn được, thế nhưng Qúy Trình thấy cô có ý muốn trốn tránh nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô một lần nữa, xoay đầu cô qua, làm cô đối diện với anh, hạ thể va chạm cô, âm thanh bạch bạch bạch vang lên nhắc nhở cô: “Thấy đằng kia không? Có người nhìn em kìa, em đoán xem người ta có thấy vυ' em không, có thấy em đang bị thao không? Anh ta có phải nhìn thấy vυ' em rồi tự sướиɠ không, tự cầm dươиɠ ѵậŧ vuốt ve đúng không?”

“Sao lại không có ai nhìn thấy được chứ? Không có người nhìn em kẹp anh chặt làm gì, không cho anh nói nhưng phía dưới lại xiết anh chặt như này, muốn bẻ gãy dươиɠ ѵậŧ anh à. Có phải em có sở thích bạ lộ cơ thể đúng không, bị người khác nhìn thấy hai chúng ta đang làʍ t̠ìиɦ, em lập tức vui sướиɠ. Bị người ta thấy được, huyệt thịt em gắt gao kẹp chặt anh, thả lỏng nào!”

Không biết có phải do anh nói như vậy, cảm giác thật sự có người nhìn thấy bọn họ đang cày cấy như thế, cho nên hạ thể thít chặt, kẹp dươиɠ ѵậŧ Qúy Trình xoắn chặt vô cùng.

Từ Nhuyễn bị đâm đau, không biết anh lấy tinh lực từ đâu, sức lực cường hãn, vẫn luôn cắm làm mông cô đau xót, nhưng cô không vùng vẫy ra được, đây là lần thứ hai cô lêи đỉиɦ rồi.

Thân thể cô nhũn ra, không có cách nào khác, chỉ có thể chống tay lên cửa sổ, mặc kệ bộ dạng bây giờ của mình, đều đã thành ra như này, còn chỗ nào nữa đâu mà xấu hổ, chống tay lên cửa sổ cong eo nâng mông cho anh nong lộng.

Anh ở sau lưng chơi chán rồi sau đó thay đổi vị trí, xoay người bẻ chân cô ra, sau khi bẻ chân cô ra cắm vào lần nữa.

Cô chưa kịp định thần thì lại bị cắm vào, sắc mặt ửng hồng nhìn anh, hai người mặt đối mặt, cô nhìn mặt anh động tình, nhăn lại như bị dao đâm, thật ra nếu cẩn thận nhìn kỹ thì anh rất phong độ, khuôn mặt sáng sủa đẹp trai, thân thể rắn chắc, dáng người vô cùng tốt, hiện tại được anh làm rất sảng khoái.

Ngoại trừ tính cách anh không được tốt, lúc nào cũng thích nói những câu bậy bạ, tổng thể nhìn qua thì không tồi, ít nhất anh ta trông cũng rất tốt.

Ánh mắt Qúy Trình vô tình chạm cô, không biết ánh mắt cô nhìn mình hàm chứa điều gì, hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương, anh bắn ra.

Anh bắn trong cô, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn vào huyệt thit.

Cô thấy anh rốt cuộc cũng bắn ra, bản thân cũng được thoải mái, nhưng chuyện này thật quá da^ʍ uế, cây dươиɠ ѵậŧ của anh bắn rất nhiều vào cơ thể cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất nhiều, từng đợt từng đợt được đưa vào trong, làm bụng cô căng lớn, cũng không biết anh bị nghẹn bao lâu rồi, sao có thể nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến thế.

Cô cho rằng sau đó anh ta sẽ dừng lại không làm gì nữa, vì thế lâp tức ngồi xuống ghế cho rằng bây giờ có thể được tắm rồi, trên người rất bẩn, thân thể đều là dấu vết của anh ta, cô không quen, anh ngồi xuống vỗ vỗ mông cô, ra lệnh: “Nâng mông lên, anh rửa mông sạch sẽ cho em nào.”

Mặc nội y Từ Nhuyễn cũng không có sức nên không còn cách nào khác, mặc kệ anh ta hầu hạ phục vụ mình, nghe lời xoay người đưa lưng về phía anh, nâng mông lên để anh tùy ý sờ soạng vệ sinh hạ thể cô đến khi sạch sẽ, moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra.

Đây là lần đầu tiên cô không quan tâm hình tượng của mình, không mặc quần áo, cũng không bận tâm anh ta có thấy được gì không, cứ để kệ anh ta vệ sinh mông cho mình.

Cô không nhúc nhích mặc cho anh ta hầu hạ.



Sáng sớm hôm sau Từ Nhuyễn bị tiếng còi bên ngoài đánh thức, mỗi ngày vào buổi sáng còi sẽ vang lên.

Cô đang nghỉ ngơi, bởi vì cô thường hay ngủ nướng nên khi nghe được tiếng còi vang lên không thích ứng kịp, cầm chăn che đầu đầu lại, không muốn nghe âm thành này nữa, xoay người ngủ tiếp.

Đồng hồ sinh học của Qúy Trình hoạt động rất tốt, nghe được tiếng còi báo động vang lên sau đó thu dọn quần áo mặc vào, rửa mặt xong xuôi sau đó quay lại nhìn người đang ngủ ở trên giường, trước khi ra ngoài, kéo chăn đắp lại cho cô, hôn miệng hôn mặt cô một cái sau đó mới rời đi.