Không Khép Được Chân

Chương 54

CHƯƠNG 54: VUỐT VE HUYỆT THỊT ĐI ĐẾN GÓC BÀN, VẠCH HUYỆT THỊT RA DÙNG GÓC BÀN CỌ XÁT HUYỆT THỊT CHO ĐỠ NGỨA.

Editor: Doãn Song

*******

Phía dưới cô ngứa đến lợi hại, vậy nên không còn cách nào khác, lúc này hận không thể có thứ gì đó nhét vào, cọ xát cô làm cô thoải mái, hiện tại lấy góc bàn bắt đầu cọ xát thịt non trong hoa huyệt.

Hai tay cô chạm vào hai môi âʍ ɦộ đưa đến trước cạnh bàn rồi bẻ ra, sau đó hạ thể cọ cọ góc bàn nhét vào.

Góc bàn bắt đầu cọ xát hạ thể cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế.

Âm đế cọ vào góc bàn, cô được sung sướиɠ, hết sức thỏa mãn.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, có thể thoải mái như này cô càng dùng sức cọ xát góc bàn, chạm vào góc bàn tự an ủi.

Cô thoải mái mặt ửng hồng, chỗ này là nhà người ta sợ phát ra âm thanh bị người ngoài nghe, ngay từ lúc đầu còn cắn cánh môi, không dám phát ra tiếng động nhưng sau đó dùng sức cọ xát mạnh tự mình an ủi, cô thoải mái không khống chế được mà kêu lên, hơn nữa càng làm càng dâʍ đãиɠ, cô thích ở những lúc như này kêu càng phóng đãng càng tốt, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “A…thoải mái…thoải mái quá…ưm…anh Trình sờ em…sờ em…”

Từ lúc bắt đầu cô vẫn luôn thẳng lưng dính sát vào góc bàn, góc bàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt thịt cô thoải mái, thoải mái giống như muốn bùng nổ, sau khi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt non âm đế bẻ huyệt động lộ ra, cọ lên góc bàn nhòn nhọn, cứ như thế thọc vào, sau khi thọc vào ưỡn lưng để cạnh bàn cắm miệng nhỏ.

Góc bàn chọc cắm ở phía dưới cô, nửa người trên bắt đầu ngứa, núʍ ѵú ngứa vô cùng, cho nên duỗi tay cởϊ qυầи áo xuống, cô thích loại cảm giác cả người trần trụi tự mình an ủi, cô cởϊ qυầи áo ra sau đó nhéo núʍ ѵú lôi kéo, nửa trên xoa nắn núʍ ѵú, nửa dưới tự dùng cạnh bàn an ủi, vui sướиɠ cực kỳ.

Huyệt thịt cô chặt, hơn nữa còn được cạnh bàn cọ cọ un ủi thỏa mãn, chi trong lát đã cao trào, sau khi cao trào cả người thả lỏng, phía dưỡi cũng không ngứa nữa, nhưng sau khi lêи đỉиɦ vẫn có chút nuối tiếc, huyệt thịt vẫn mυ'ŧ góc bàn không nhả, quá thoải mái, vậy nên cô đưa góc bàn chôn chặt vào tiểu huyệt, làm tiểu huyệt cô nuốt một phần góc bàn.

Cô thoải mái thở dốc.

Cô vô cùng thỏa mãn, lúc này mới đưa hoa huyệt ngậm góc bàn rút ra, phía dưới chảy ra nhiều nước, làm ướt hết góc bàn.

Cạnh bàn đều là mùi vị dâʍ ɖị©ɧ cô, tao thủy còn chảy xuống dưới bàn.

Sau khi cao trào cô nảy sinh cảm giác áy náy, vậy nên đỏ mặt tìm giẻ lau lau khô nước dính trên bàn, dâʍ ɖị©ɧ cô có vị nồng nên sau khi lau khô vẫn ngửi thấy mùi nồng của dâʍ ŧᏂủy̠.

Cô tắm rửa mất một tiếng sau đó mới ra chuẩn bị may quần áo, đúng lúc này ở bên ngoài phòng khách vang lên âm thanh nhộn nhịp, phòng cô đang ở là của người giúp việc.

Người giúp việc bố trí cho cô một căn phòng nhỏ. Đây là nhà theo kiểu kiến trúc Phương Tây nên có rất nhiều phòng, ở đây cũng có rất nhiều người giúp việc.

Từ Nhuyễn ra ngoài chuẩn bị qua phòng bên tiếp tục may quần áo, ngày hôm qua chưa làm xong, kết quả nghe được tiếng động bên ngoài vô cùng lớn, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhìn qua rất náo nhiệt.

Nhưng cô cũng không nhiều chuyện, chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua rồi đi luôn.

Không lâu sau đó Kim Khả Khả dẫn theo một vị phu nhân đi vào, đẩy cửa bước vào vô cùng hào hứng cùng bà ấy nói chuyện: “Mợ, con giới thiệu cho mợ người này tuyệt đối không sai, hôm qua con nhìn cô ấy mặc quần áo rất đẹp, nhất định có thể vừa ý mợ. Mợ vào đây để cô ấy đo cho mợ.”

Kim Khả Khả đưa người vào nói với Từ Nhuyễn: “Từ Nhuyễn, hôm qua tôi nói sẽ đưa mợ tôi đến đây, mợ tôi đã đến, cô đo cho mợ ấy đi.”

Bởi vì Từ Nhuyễn không có số đo ba vòng cho nên dù có làm xong cũng không biết có thể mặc được hay không, vì thế lúc này cầm thước đi đến muốn đo cho bà ấy, thời điểm tận mắt nhìn thấy vị phu nhân này có chút sửng sốt, không biết tại sao lại có cảm giác quen thuộc, nhưng cô tuyệt đối xác định rằng không có khả năng quen bà ấy, dù sao từ nhỏ cô đều ở vùng nông thôn lạc hậu mà lớn lên.

Cô không hề quen biết những người có tiền, kiếp trước hay kiếp này cũng như thế, cho nên cô cũng không quan tâm đến cảm giác quen thuộc này.

Vị phu nhân  kia nhìn cô cũng cảm thấy kỳ lạ, hai người cùng nhìn nhau, là kinh ngạc, cảm giác rất đỗi thân quen.

Nhưng không hề nói gì, Từ Nhuyễn chào hỏi bà một tiếng, tiến lên lấy số đo cho bà ấy.

Miệng Kim Khả Khả nói không dứt hỏi vị phu nhân kia: “Mợ, mợ thấy quần áo trên người cô ấy có đẹp không? Con thấy quần áo rất ổn nha! Cho nên con nói cô ấy làm cho mợ một bộ, cái này là tự tay cô ấy làm đấy.”

Vị phu nhân kia nhìn thoáng qua gật đầu, vừa lòng nói: “Không tồi, kiểu dáng này rất hợp với các cô nương như bọn con, mặc vào rất đẹp, nếu có thời gian thì làm cho Hoài Ân một bộ, đứa nhỏ Hoài Ân kia từ nhỏ đã yêu thích cái đẹp, được mặc quần áo đẹp chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

“Mấy hôm trước ta vừa cùng nó đi dạo ở cửa hàng bách hóa, thiếu chút nữa muốn dọn sạch cửa hàng của người ta đấy, cậu con rất thương nó, cái gì cũng mua cho nó, một ngăn tủ nhét không hết, nhưng cậu con vẫn cứ chiều chuộng nó vô pháp vô thiên, nói ngăn tủ nhét không hết đồ thì mua cái tủ to hơn, một phòng tất cả đều là quần áo của nó.”

Từ Nhuyễn nghe được lời này nếu nói không hâm mộ thì là giả, từ nhỏ đến lớn do hoàn cảnh trong nhà khó khăn nên cũng không dám mua quần áo, mẹ cô không cho, nói trong nhà đói khổ đồ ăn còn không có thì làm sao cho tiền cô mua quần áo mặc đây.

Quần áo từ nhỏ đến lớn đều là của chị họ không mặc nữa hoặc lớn tuổi không hợp nữa vậy nên mới cho cô, tất cả đều là mặc lại quần áo cũ.