Không Khép Được Chân

Chương 49

CHƯƠNG 49: CÁCH Qυầи ɭóŧ SỜ HOA HUYỆT CÔ NGÀY CÀNG NGỨA, SAU KHI TỰ MÌNH THỦ Da^ʍ Cởϊ qυầи LÓT RA ĐẶT Ở ĐẦU GIƯỜNG ĐỂ ANH VỀ NGỬI.

Editor: Doãn Song

*******

Từ Nhuyễn duỗi tay sờ qυầи ɭóŧ, vốn dĩ chỉ muốn chảy nước ra đủ để làm làm ướt qυầи ɭóŧ, có một chút đủ ngửi để thủ da^ʍ là được, nhưng không nghĩ đến bản thân thật sự quá dâʍ đãиɠ, chỉ vuốt như thế mà tiểu huyệt đã có cảm giác ngứa ngáy.

Chỗ này của cô mẫn cảm vô cùng, không cần sờ sờ chỉ cần tùy ý vuốt ve một chút đã ngứa nháy, không được rồi, phải tự mình giải quyết mới có thể thoải mái, hiện tại phải tự mình vuốt ve mới đáp ứng được du͙© vọиɠ đang sôi trào.

Vốn dĩ cô muốn nhét ba ngón tay vào nhưng lúc này ngứa không chịu nổi, lập tức trên dưới vuốt ve có quy luật ấn ấn giữa khe miệng huyệt.

Cô nâng chân lên cao, dựa lên sô pha đằng sau lưng, tay sờ lên huyệt thịt, cúi đầu thấy được qυầи ɭóŧ đã thấm không ít nước từ huyệt động chảy ra, chủ yếu cũng là do qυầи ɭóŧ màu trắng nên nhìn thấy rõ ràng được dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra.

Cô mở chân rộng, lông mao quá nhiều, qυầи ɭóŧ nhỏ căn bản không thể che được lông mao, vậy nên lông mao đột nhiên lộ ra, vốn dĩ từ đầu chỉ lộ ra một chút, giữa qυầи ɭóŧ đi lên nổi lên một ngọn núi nhỏ, lông mao lộ ra hết.

Cô mở chân ra tay vuốt ve trên qυầи ɭóŧ, sờ đến viên thịt châu nhỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt châu thoải mái, cách qυầи ɭóŧ ấn ấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế, qυầи ɭóŧ dán lên âm đế, cô cảm thấy thật thoải mái.

Tuy rằng tự mình sờ hạ thân không có được cảm giác sung sướиɠ như được đàn ông sờ nhưng vuốt ve như này cũng thoải mái không chịu nổi.

Cô vuốt ve vài cái lên xuống, duỗi tay nong lộng, ấn ấn, mặc dù sờ thoải mái nhưng càng ngày lại càng ngứa, sau đó kẹp chân lại lấy tay vuốt vuốt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế đến cao trào.

Sau khi cao trào qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm một mảng, bởi vì bên trong thoải mái dâʍ ɖị©ɧ cứ thế chảy ra, tuy rằng không nhiều nhưng đủ làm ướt qυầи ɭóŧ, qυầи ɭóŧ đều là dâʍ ɖị©ɧ của cô.

Chắc do vừa rồi tần suất ấn nhét qυầи ɭóŧ vào huyệt thịt quá lớn nên sau khi cô buông lỏng ra qυầи ɭóŧ còn dính trong huyệt thịt, đặc biệt âm đế dính chặt lấy qυầи ɭóŧ, không rời đi.

Cô cao trào thoải mái ngồi nhìn qυầи ɭóŧ ướt, sờ sờ xác định, đều là dâʍ ŧᏂủy̠ sau đó đưa lên mũi ngửi, thật dâʍ đãиɠ.

Mặt cô đỏ lựng cởϊ qυầи lót ra đặt trên đầu giường Qúy Trình.

Cô bỏ qυầи ɭóŧ vào, nhìn đến phía dưới mình vẫn còn nước, vừa nãy lúc phun ra trên đó đều là dâʍ ɖị©ɧ, không muốn lãng phí cho nên lấy qυầи ɭóŧ lau, cọ cọ phía dưới sạch sẽ lúc này mới hài lòng.

Cô tự mình ngửi hương vị trên qυầи ɭóŧ cho nên hiện tại chóp mũi vẫn còn thoang thoảng một chút mùi vị dâʍ ɖị©ɧ, rất phóng đãng nha!

Không phóng đãng đến chết mới lạ, dù sao thì phía dưới cô cũng nhiều nước như vậy.

Sau khi đã vừa lòng cô đặt trên đầu giường anh, nghĩ đến sau khi anh quay về nhất định sẽ rất kích động, sau đó thay qυầи ɭóŧ mới rồi sửa soạn thật tốt, lúc này mới rời đi.



Từ Nhuyễn rời đi, cô vốn chuẩn bị lên xe, nhưng người đi đường nhìn cô chằm chằm, cô nghĩ mình có phải có vấn đề gì không? Vì sao người ta nhìn cô chằm chằm như thế.

Cô nghiêm túc nhìn kỹ quần áo trên người, nghĩ không phải quần áo quá lộ liễu đó chứ, chuyện này không có khả năng, nếu ở nông thôn mặc trang phục này thì có lẽ sẽ dễ hiểu hơn, nhưng bây giờ cô mặc váy đến đầu gối, chỗ này vẫn là ở tỉnh thành mà? Chắc là sẽ không bảo thủ phong kiến như vậy chứ?

Từ Nhuyễn suy nghĩ càng thêm sợ hãi đi nhanh, muốn tìm một chỗ khác, nếu không mọi người ở đây nhìn chằm chằm có khả năng sẽ mắng cô là phụ nữ lăng loàn phóng đãng đấy.

Đúng lúc này, đột nhiên một cô gái đến trước mặt của cô ngăn cản cô, gọi cô: “Xấu hổ quá, này cô, cho hỏi cô mua quần áo này ở đâu vậy? Bộ quần áo này của cô thật xinh đẹp, tôi cũng muốn mua một bộ, cô mua ở cửa hàng nào thế?”

Từ Nhuyễn vốn đang rất sợ hãi, kết quả nghe thấy lời này thở phào nhẹ hõm, hóa ra là quần áo cô đẹp, vậy thì không có gì phải lo lắng nữa.

Cô nói: “Cái này là tôi tự may, không mua ở ngoài, tôi thấy kiểu này khá xinh đẹp nên tự mình làm.”

Cô gái kia nghe được nhìn chằm chằm váy cô, có chút lưu luyến không rời: “Thật sự rất thích váy này của cô nha, tôi cảm thấy tôi mặc lên cũng khá xinh xắn, nếu không thì như này đi, tay nghề cô tốt như thế, cô làm cho tôi một bộ được không? Tôi thích loại đặt theo yêu cầu, dựa theo người tôi làm ra một cái, cô yên tâm bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho cô, nếu cô nhận lời thì vải vóc cứ để tôi giải quyết, sau đó đưa cô 10 đồng để cô làm một bộ cho tôi được không?”

Từ Nhuyễn nghe được lời này sửng sốt, dù sao cô may quần áo cũng khá nhanh, cô đi làm ở xưởng dệt may cũng thường làm, hơn nữa may quần áo giống cô cũng hết sức đơn giản, chỉ mất mấy tiếng mà thôi, 10 đồng tương đương với 10 ngày đi làm ở xưởng dệt đấy.

Cô động tâm, nhìn dáng dấp cô gái này, trên người mặc quần áo như kia, dù sao cô cũng là người có kinh nghiệm làm trong nghề nhìn vải vóc trên người cô ấy lập tức không nghi ngờ gì nữa, đó là tơ lụa.

Cái này không thể là giả được, hơn nữa nhìn qua là con nhà có điều kiện, cô bây giờ không có việc làm, chủ yếu muốn kiếm tiền, cô có chút nghi hoặc hỏi: “Đến nhà cô à?”