Không Khép Được Chân

Chương 5

CHƯƠNG 5: BÀN TAY THÔ RÁP BÓP Đầṳ ѵú CÔ, Mυ'ŧ MỘT VÒNG QUANH Đầṳ ѵú CHO ĐẾN KHI LỚN LÊN MỘT VÒNG

Editor: Doãn Song

********

Quý Trình nghe Từ Nguyễn kêu dâʍ đãиɠ, kêu lên thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh không nghĩ bề ngoài cô nhìn ôn nhu đáng yêu, ở trên giường phương diện này thế nhưng lại kêu đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, anh nghe hạ thể càng ngày càng sưng to, tốc độ nhéo âm đế càng nhanh, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra, Từ Nhuyễn thoải mái miệng khẽ nhếch mặt đỏ bừng, hạ thể bị nhéo thật sự quá sung sướиɠ.

Thân thể hiện tại này vẫn là khi còn trẻ, từ trước đến nay cô chưa từng chơi đùa qua thân thể, cũng không bị đàn ông nào chạm qua, cho nên nháy mát âm đế bị niết, trước mắt xuất hiện một tầng trắng xóa đến cao trào rồi.

Quý Trình tham gia quân ngũ hàng năm ở quân đội huấn luyện, cuộc sống kham khổ, vậy nên trên tay thô ráp, đây là kết quả của những đợt huấn luyện khắt khe.

Tay thô ráp nhéo âm đế, nhưng thật ra càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Trên tay Quý Trình vuốt ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, đúng lúc này Từ Nhuyễn, cởi hết cúc quần áo ra, bên trong ngực nội y tháo xuống, lộ ra vυ' lớn đứng thẳng, thanh âm thẹn thùng nói với anh: “Anh Trình, anh sờ núʍ ѵú em đi, dùng tay niết chơi đầṳ ѵú, anh sờ chỗ này, em sẽ thoải mái.”

Quý Trình nhìn cô vυ' lớn lộ ra, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó duỗi tay đi bắt lấy đầṳ ѵú cô nhéo một chút, ngón tay thon dài bắt lấy đùa bỡn, chỗ này đặc biệt hồng phấn, hơn nữa còn rất mẫn cảm, bị nhéo một chút đã đứng thẳng, anh nhìn đầṳ ѵú thẳng đứng sau đó bắt lấy núʍ ѵú nhô lên ở trên tay thưởng thức, hai nhón tay kẹp núʍ ѵú lôi lôi kéo kéo, chơi đùa thật sự thoải mái.

Đầṳ ѵú cô bị lôi kéo đến cứng rắn, giống như đá.

Lúc sau Quý Trình dùng ngón tay niết, lòng bàn tay bao trùm toàn bộ núʍ ѵú cô trên tay vuốt ve xoa nắn giống như nhào bột, xoa thành hình dáng khác nhau, núʍ ѵú bị anh nhéo, rất thoải mái.

Đầṳ ѵú bị bàn tay thô ráp của anh xoa nắn cọ xát, cảm giác thô ráp ở đầṳ ѵú làm cô cứng rắn sung sướиɠ đến lợi hại.

Hai tay Quý Trình xoa đều lên vυ', vυ' chạm vào cảm giác thật sướиɠ, so với nhào bột còn thoải mái hơn, bởi vì vυ' cô mềm, Quý Trình xoa càng lúc càng nhanh, Từ Nhuyễn không nhịn được duỗi tay ấn Quý Trình lên ngực cô, làm theo tay anh, trong miệng kêu rên ưm ưm a a a.

Quý Trình buông tay ra, nhìn bộ dạng cô dâʍ đãиɠ, cúi đầu, há mồm ngậm lấy đầṳ ѵú cô.

Cảm giác ướŧ áŧ trên đầṳ ѵú truyền đến, Từ Nhuyễn phóng đãng kêu: “A…Anh Trình…”

Qúy Trình vùi đầu vào vυ' cô mυ'ŧ đầṳ ѵú, đầu lưỡi liếʍ núʍ ѵú, vòng vòng xung quanh theo hình dáng đầṳ ѵú cô, đầu lưỡi xoay vòng, vừa đưa lưỡi liếʍ vừa nhìn khuôn mặt thoải mái của cô.

Anh liếʍ một vòng sau đó đột nhiên mυ'ŧ, giống như trẻ con bú mẹ, mυ'ŧ thật mạnh núʍ ѵú cô, bên trong miệng phát ra âm thanh bú ʍúŧ tạp tạp, giống như được nếm thức ăn ngon, Từ Nhuyễn nhìn anh chôn đầu ở ngực cô, tay vuốt ve tóc anh đè đầu anh xuống cho anh hút núʍ ѵú.

Qúy Trình bú đến mê mẩn, vυ' bên cạnh cũng không tha, mυ'ŧ một bên còn bên kia dùng tay chơi đùa đầṳ ѵú, cuối cùng cũng nhả vυ' cô ra, đầṳ ѵú toàn là nước miếng của anh, hơn nửa cả vυ' cũng bị anh ngậm một vòng lớn.

Quý Trình lại lần nữa sờ lên tiểu huyệt, mυ'ŧ vυ' cô như vậy, phía dưới đã ướt dầm dề dâʍ ŧᏂủy̠.

Quý Trình nhìn cô, nói một câu: “Phía dưới thật nhiều nước, anh sẽ liếʍ sạch cho em.”

Qúy Trình nói xong, chôn giữa hai chân cô muốn liếʍ tiểu huyệt, kết quả lúc này ở ngoài cửa, giọng nói Vương Thục Tuệ nói vào bên trong: “Từ Nhuyễn, Qúy Trình, hai con ngủ chưa?”

Hai vợ chồng nghe thấy lập tức hoảng sợ, Từ Nhuyễn vừa từ trong dư vị cao trào thoải mái, nói với Vương Thục Tuệ: “Mẹ, con chưa ngủ, có việc gì sao ạ?”

“Chưa ngủ thì ra đây nói chuyện với mẹ, có một chút việc muốn cùng các con thảo luận, ngày mai không phải con về nhà sao? Có một ít quà lại mặt muốn chuẩn bị cho tốt, hỏi các con về tập tục của nhà bên kia, nay mẹ làm nửa ngày không biết có phù hợp hay không, muốn hỏi con, cho nên nếu chưa ngủ thì ra đây chuẩn bị với mẹ cho tốt, xong rồi vào ngủ tiếp.”

Từ Nhuyễn xấu hổ, tình trạng hiện tại không thể ra ngoài.

Qúy Trình thật sự muốn nổ tùn, anh đang động phòng, kết quả lại từ đầu lòi ra việc này, anh nói với mẹ ở bên ngoài: “Mẹ, ngày mai không được à? Bây giờ phải ngủ, sáng mai dậy chuẩn bị cũng được.”

“Ngày mai hơn 5 giờ đã phải đi bán đồ ăn, làm gì có thời gian. Bây giờ sắp xếp rồi ra đây nói chuyện, nếu ngày mai 5 giờ sáng mẹ đến đánh thức các con như vậy không được tốt cho lắm đúng không? Hiện tại các con chưa ngủ đấy thôi. Chạy nhanh ra đây, ngày mai là ngày cùng Từ Nhuyễn về nhà mẹ đẻ, mẹ vợ con thấy được không tốt đâu.”

Lúc này Từ Nhuyễn sợ bà tức giận, cho nên vội vàng mặc quần áo ra ngoài, nói với anh: “Anh Trình, em ra ngoài nói chuyện với mẹ, sẽ nhanh chóng trở về.”

Qúy Trình nhìn hạ thể muốn nổ tung, anh đã chịu không nổi nữa rồi.

Từ Nhuyễn ra ngoài vốn dĩ rất nhanh sẽ quay lại, nhưng không biết tại sao, một lần nói chuyện này phải hơn một giờ, muốn chuẩn bị nhiều đồ phù hợp lễ nghi.

Cô trở lại nhìn thời gian đã quá muộn, vậy nên tắt đèn, ngày mai anh hơn 5 giờ đã phải dậy, đưa mẹ ra lên trấn bán rau.

Qúy Trình nằm trên giường, thật vất vả mới thấy cô về, cho nên bàn tay vói vào bên trong quần áo cô, muốn cởϊ qυầи áo cô ra, bị cô ngăn cản: “Anh Trình, không còn sớm, ngày mai anh phải đưa mẹ lên trấn trên bán rau còn phải về cùng em đến nhà mẹ, bây giờ muộn rồi đi ngủ trước đã, ngày mai làm cũng không trễ.”

Qúy Trình nghe được lời này thu tay trở về, nàng dâu nhỏ của anh đã nói như vậy, anh không thể cầm thú muốn đến là đến, anh có chút ảo não, vừa mới kết hôn còn chưa được cắm vào tiểu huyệt của cô dâu nhỏ nhà anh đâu.

Cũng không biết cắm vào cái động kia có bao nhiêu sảng khoái vui sướиɠ.

Anh em trong quân ngũ đều nói, cắm vào cái động này thật sự muốn mạng, có thể thoải mái đến tận trời cao, anh vẫn luôn độc thân không có đối tượng, thật vất vả mới kết hôn.

Quý Trình tuy rằng khó chịu, nhưng Từ Nhuyễn khi đó còn ôm anh đặt tay lên eo anh mà ngủ, đem mặt dán vào trong l*иg ngực anh, anh vốn dĩ đang rất tức giận, lửa giận không có chỗ bộc phát, bị cô làm như vậy, cả người đều mềm xuống, tức giận vừa nãy tiêu tan không còn.

….

Hôm sau Quý Trình trở về Từ Nhuyễn đã chuẩn bị xong xuôi, tập tục bên này đó là sáng sớm phải về nhà mẹ đẻ, chờ đến buổi chiều mới trở về.

Nhà mẹ đẻ Từ Nhuyễn cũng ở trong thôn này, khoảng cách hai bên không xa đi mấy trăm mét là đến, gia cảnh Qúy Trình không tồi, vậy nên đồ vật chuẩn bị cho nhà mẹ đẻ cô đều đủ cả, ngoài ra còn có một con heo sữa nướng.

Từ Nhuyễn quàng lấy tay Qúy Trình, lúc ra khỏi cửa, phía sau có người gọi cô: “Từ Nhuyễn.”

Từ Nhuyễn xoay người, nghe giọng nói đã biết là ai, mỗi lần nói chuyện thanh âm đều cố tỏ nũng nịu như thế, là Phương Kiều Kiều.

Hôm nay Phương Kiều Kiều ăn mặc xinh đẹp ra ngoài chơi, một thân váy trắng dài miên man, giống như tiên nữ.

Gia cảnh Từ Nhuyễn không tốt, quần áo mặc trên người đều là họ hàng thân thích cho cô, không có váy nào thời thượng như vậy.

Cũng không biết có phải đánh phấn hay không, mặt Phương Kiều Kiều có chút trắng, trên miệng nhấp giấy hồng, môi đỏ đỏ.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại ở cách vách, cho nên quan hệ từ nhỏ đến lớn đã thắm thiết. Tự nhiên đi đến lôi kéo tay cô, nhìn sắc mặt Qúy Trình có chỗ không đúng, nói với cô: “Từ Nhuyễn, sao không giới thiệu chồng cậu cho tớ biết, còn đang lo mình không phải chị em tốt với cậu à?”