Ở một vùng trời cách đó không xa, thời điểm Hải Ba Đông bắt đầu ngưng tụ vòi rồng băng nhận, cuộc chiến giữa Lục Man và Tiêu Lệ cũng đồng thời bắt đầu.
_ Lôi Kiếp – Cực Từ Phong Bạo!
Lôi vân trên bầu trời ùng ùng tụ lại trên đỉnh đầu Tiêu Lệ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hình thành một cơn bão lôi điện cực kỳ khủng khϊếp bao bọc lấy hắn và Lục Man, đồng thời vây kín mọi đường lui của nàng.
_ Hihi, ngươi không sợ làm tổn thương tiểu cô nương này sao?
Lục Man liếc nhìn Tiêu Lệ ở phía xa tựa như Lôi Thần giáng thế, vẻ mê trai hiện rõ trong đáy mắt, không nhịn được trêu ghẹo hắn một câu.
_ Lôi của ta có linh tính, sẽ không làm tổn thương người mà ta không muốn.
Tiêu Lệ tùy ý đùa nghịch Độ Kiếp Lôi trong tay mình hờ hững nói.
_ Vậy sao? Lôi có linh tính... chẳng lẽ là Dị Lôi trong truyền thuyết, thứ mà còn khó thu phục hơn cả Dị Hỏa?
Con ngươi nhìn chằm chằm Độ Kiếp Lôi đang nhảy múa trong tay Tiêu Lệ, Lục Man kinh ngạc nói. Nàng vẫn tưởng là đó là một đấu kỹ có chút đặc biệt của Tiêu Lệ, lại không ngờ là Dị Lôi trong truyền thuyết, thứ mà nàng chỉ từng đọc vài lần trong cổ thư ở Thiên Xà Phủ.
Ở thời kỳ thượng cổ, Đấu Đế thống trị đại lục, Đấu Thánh chạy đầy đường, Đấu Tôn đông như kiến, Đấu Tông chỉ là tôm tép sai vặt. Lúc đó, ở Đấu Khí đại lục tồn tại hai đại chức nghiệp là Đúc Khí Sư và Luyện Dược Sư.
Đúc Khí Sư là những thợ rèn siêu việt, lợi dụng lôi lực rèn luyện đã kiến tạo nên vô số thần binh lợi khí, uy lực hủy thiên diệt địa. Những thần binh lợi khí này được lôi kiếp tẩy lễ, trở nên cực kỳ mạnh mẽ, so với binh khí đồng cấp do hỏa diễm rèn ra còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Thế nhưng không hiểu vì sao, theo thời gian trôi qua, Luyện Dược Sư dần dần nổi lên chiếm cứ địa vị chí cao vô thượng trên Đấu Khí Đại Lục. Ngược lại, những Đúc Khí Sư cùng với kỹ thuật rèn đúc đặc thù của họ lại dần dần biến mất trong dòng sông lịch sử.
Rốt cuộc, cho đến hiện tại, người đời sau chỉ còn biết tới Dị Hỏa gắn liền với những Luyện Dược Sư uy danh hiển hách. Chỉ có một ít thế lực cực kỳ cổ xưa mới còn lưu giữ ít ỏi thông tin về Dị Lôi và chức nghiệp Đúc Khí Sư.
_ Cô nhận ra Dị Lôi sao, không hổ là cường giả Thiên Xà Phủ, kiến thức không tồi!
Dị Lôi quá mức cổ xưa, những thông tin về nó cực kỳ ít ỏi, ngay cả một người kiến thức uyên bác như Dược Lão cũng chỉ mơ hồ biết được chút ít. Không ngờ, Lục Man chỉ vừa nghe Tiêu Lệ nói một câu đã nhận ra.
_ Ta cũng chỉ là tình cờ biết được một chút, không nghĩ tới trên đại lục này vẫn còn có người thực sự chiếm được Dị Lôi...
Lục Man cảm thán nói. Dị Lôi còn cuồng bạo bất tuân hơn cả Dị Hỏa, người bình thường muốn thu phục nó còn khó hơn lên trời. Bởi vì cách thu phục Dị Lôi sớm đã thất truyền từ sau thời đại thượng cổ.
_ Ta biết Thiên Xà Phủ rất giỏi khống xà, Thanh Lân để cho các ngươi nuôi dưỡng cũng rất thích hợp...
Tiêu Lệ vẫn chưa động thủ, nhìn chằm chằm vào Lục Man chậm rãi nói.
_ Vậy thì sao ngươi lại không cho ta mang nàng đi?
Lục Man nghe lời nói của Tiêu Lệ thì cực kỳ kinh ngạc. Nếu Tiêu Lệ đã biết nàng sẽ không làm hại tiểu cô nương này, vì sao còn gây ra huyên náo lớn như vậy?
_ Thứ nhất, từ khi trở thành Đấu Hoàng ta vẫn chưa tìm được đối thủ thích hợp, nếu cô muốn mang Thanh Lân đi thì đánh với ta một trận trước đã.
_ Thứ hai, ta cần cô gọi Bát Dực Hắc Xà Hoàng đến đây. Ta có chút chuyện phải nhờ nó kiểm chứng một chút...
_ Cuối cùng, ta muốn mượn trận đại chiến này để dụ một người ra... Thiên Lôi Đạn Vũ!
Tiêu Lệ thanh âm trầm ổn nói.
Vừa dứt lời, lôi điện đã sớm tích tụ từ lúc nào trong lòng bàn tay Tiêu Lệ bỗng chốc hóa thành trăm ngàn quả cầu sấm sét, từ bốn phương tám hướng dồn dập bắn về phía Lục Man.
_ Hừ... đã sớm biết ngươi có ý đồ khác! Thanh Đằng Liên Thuẫn!
Lục Man hừ lạnh nói, bàn tay cấp tốc huy động. Nhất thời, vô số dây leo phá đất mọc lên, kết lại thành một quả cầu xanh mướt bao bọc lấy nàng. Vô số lôi đạn rơi vào đó đều như muối bỏ biển, không nổi lên chút phản ứng nào.
_ Thiên Lôi Đạn Vũ – Liên Hoàn Đạn Vũ!
Một chiêu không thu được kết quả, Tiêu Lệ cũng không chút bận tâm. Địa giai cao cấp đấu kỹ không phải đơn giản có thể cản lại như vậy. Uy lực thực sự của Thiên Lôi Đạn Vũ nằm ở chỗ nó có thể điệp gia vô số lần.
Trăm ngàn lôi cầu chỉ trong nháy mắt lại hình thành trong không trung, sau đó liên miên bất tận bắn về phía Lục Man đang ẩn nấp sau Thanh Đằng Liên Thuẫn.
Cường độ công kích dày đặc như vậy, một lúc sau, Tiêu Lệ rốt cuộc cũng thành công để lại phía trên Thanh Đằng Liên Thuẫn tưởng chường như bất khả xâm phạm kia vài vết cháy xém.
Thiên Lôi Đạn Vũ của Tiêu Lệ uy lực cộng hưởng càng lúc càng lớn hơn, số vết cháy xém phía trên Thanh Đằng Liên Thuẫn cũng tăng dần theo thời gian.
Cuối cùng, Thanh Đằng Liên Thuẫn rốt cuộc không chịu đựng nổi áp lực, bị Độ Kiếp Lôi của Tiêu Lệ xé nát thành nhiều mảnh, bốc cháy hừng hực rơi xuống mặt đất.
_ Giương đông kích tây sao?
Thành công xuyên thủng phòng ngự của Lục Man, thế nhưng trên mặt Tiêu Lệ lại không có một chút vui vẻ. Bởi vì hắn cảm giác được, thứ mà mình đánh trúng chỉ là một khúc gỗ mục mà thôi.
_ Âm Lôi Huyễn Bộ - Huyễn Bộ Vô Tung!
Khẽ lẩm bẩm một câu, Tiêu Lệ bất chợt động thân.
Chân đạp Âm Lôi Huyễn Bộ, Tiêu Lệ hóa thành vô số tàn ảnh. Cùng lúc đó, hàng trăm ngọn dây leo không chút dấu hiệu phá đất mọc ra, tựa như những ngọn giáo bén nhọn xuyên thủng không ít tàn ảnh, bất quá cũng không có ngọn nào chạm được vào chân thân của Tiêu Lệ.
Hơn nữa, khi dây leo xuyên thủng tàn ảnh đều gây ra những vụ nổ mạnh khiến cho không ít dây leo bị xé tan thành mảnh vụn. Có điều đám dây leo vẫn như cũ tre già măng mọc không ngừng mọc lên công kích Tiêu Lệ..