Trò Chơi Luân Hồi

Chương 66: Tam Niên Chi Ước

Tại Đấu Khí Đại Lục, muốn trở thành một Đấu Giả chân chính, điều kiện đầu tiên là phải ngưng tụ đấu khí toàn trong cơ thể.

Mà ngưng tụ đấu khí toàn cũng có tỉ lệ thất bại không nhỏ. Sau khí thất bại, 9 đoạn đấu khí sẽ trở lại 8 đoạn.

Một số người vận khí không tốt, nói không chừng phải ngưng tụ cả chục lần mới có thể thành công.

Như vậy hắn sẽ mất đi giai đoạn tu luyện tốt nhất, kết quả là tổn hao tiền đồ.

Tụ Khí Tán, tác dụng của nó chính là giúp cho một người có chín đoạn đấu khí tuyệt đối thành công ngưng tụ đấu khí toàn! Loại đặc hiệu này làm cho vô số những người muốn nhanh chóng trở thành Đấu Giả mơ ước không thôi, ngày đêm đều nghĩ mà không thể được.

Nói đến Tụ Khí Tán, không thể không nói đến người chế tạo nó: Luyện Dược Sư! Đấu Khí Đại Lục, có một loại chức nghiệp còn cao quý hơn Đấu Giả, mọi người gọi bọn họ là Luyện Dược Sư!

Luyện Dược Sư, tên giống như ý nghĩa, bọn họ có thể luyện chế ra nhiều loại đan dược thần kỳ để gia tăng thực lực.

Tất cả các Luyện Dược Sư đều sẽ được các thế lực chiêu mộ bằng bất cứ giá nào, thân phận cực kỳ hiển hách!

Luyện Dược Sư có thể có đãi ngộ như vậy, tự nhiên số lượng cũng vô cùng ít ỏi, bởi vì điều kiện để trở thành Luyện Dược Sư là cực kỳ hà khắc.

Đầu tiên, Đấu Giả tự thân thuộc tính phải là hỏa.

Tiếp theo, ở bên trong hỏa thể còn phải có thêm một tia mộc khí, có hiệu quả trung hòa khi luyện dược!

Phải biết rằng trên Đấu Khí Đại Lục này, thuộc tính của con người quyết định bởi linh hồn của họ.

Mỗi người vĩnh viễn chỉ có một thuộc tính, không thể có thuộc tính khác lẫn vào. Cho nên, một thân thể có hai loại thuộc tính mạnh yếu không giống nhau như vậy là cực kỳ hiếm thấy.

Bất quá đơn giản chỉ có hỏa mộc hai thuộc tính linh hồn cũng chưa thể xưng là một Luyện Dược Sư chân chính. Bởi vì một điều kiện không thể thiếu khác của Luyện Dược Sư, đó là linh hồn cảm giác lực!

Luyện chế đan dược, trọng yếu nhất là ba điều kiện: Tài liệu, hỏa chủng, linh hồn cảm giác lực!

Tài liệu đương nhiên là các loại thiên tài địa bảo.

Luyện Dược Sư cũng không phải thần, không có cực phẩm tài liệu, bọn họ cũng không thể làm ra được gì ra hồn, bởi vậy tài liệu tốt là phi thường trọng yếu.

Hỏa chủng, cũng chính là ngọn lửa mà Luyện Dược Sư cần để luyện chế đan dược.

Loại lửa bình thường không thể sử dụng, mà phải dùng ngọn lửa do hỏa thuộc tính đấu khí tạo thành.

Đương nhiên, trong thế gian cũng có rất nhiền thiên địa dị hỏa. Một số Luyện Dược Sư có thực lực mạnh mẽ mới có thể sử dụng loại ngọn lửa này.

Dùng Dị Hỏa để luyện dược, không những đem hiệu suất thành công tăng lên nhiều lần mà công hiệu của đan dược cũng được đề thăng 1 bậc.

Bởi vì luyện dược cần rất nhiều thời gian luyện chế, cực kỳ tiêu hao đấu khí, bởi vậy mỗi vị kiệt xuất luyện dược thật ra đều là một hỏa diễm Đấu Giả mạnh mẽ!

Điều kiện cuối cùng, đó là linh hồn cảm giác lực!

Tại trong lúc luyện dược, hỏa hầu cao hay thấp đều là cực kỳ trọng yếu. Đôi lúc chỉ cần hỏa hầu hơi mạnh một chút, cả lò đan dược sẽ hóa thành tro bụi. Cho nên, thao khống hỏa hầu là việc Luyện Dược Sư bắt buộc phải học.,

Nhưng mà... muốn thao khống hỏa hầu thì Luyên Dược Sư phải có linh hồn cảm giác lực mạnh mẽ. Mất đi điểm này, cho dù hai điều trên có tốt thế nào cũng chỉ là vô dụng!

Bởi mấy loại hà khắc điều kiện này, người có tư cách trở thành Luyện Dược Sư, đương nhiên là vô cùng ít ỏi. Mà luyện Dược Sư càng ít, các loại thần kì đan dược tự nhiên cũng rất hiếm hoi.

Vật càng hiếm mới càng quý giá. Cũng vì vậy mới tạo nên thân phận cực kỳ tôn quý của Luyện Dược Sư.

........

Không khí trong đại sảnh đạt đến cao trào, Tiêu Viêm đứng ra đối chất với Nạp Lan Yên Nhiên

_ Nạp Lan tiểu thư, xem tại mặt mũi của Nạp Lan lão gia tử, Tiêu Viêm khuyên ngươi vài câu, ba mươi năm hà đông, ba mưoi năm hà tây, mạc khi thiếu niên cùng.

Tiêu Viêm thốt ra lời nói lạnh lùng, làm cho Nạp Lan Yên Nhiên thân thể bất giác run lên.

_ Hay, hay cho một câu mạc khi thiếu niên cùng! Con của Tiêu Chiến ta, quả nhiên bất phàm!

Trên thủ vị, Tiêu Chiến hai mắt sáng ngời, hai tay đập mạnh lên mặt bàn, làm nước trà đổ ra.

Cắn răng nhìn thiếu niên đang cười lạnh trước mặt, Nạp Lan Yên Nhiên bình thường đều được người khác yêu quý, chưa từng bị bạn cùng lứa tuổi giáo huấn qua, lập tức tức giận đến đầu choáng váng, non nớt thanh âm cũng có chút bén nhọn.

_ Ngươi... ngươi dựa vào cái gì để giáo huấn ta? Cho dù trước kia thiên phú của ta không bằng ngươi, thế nhưng bây giờ ngươi chỉ là 1 phế vật không hơn không kém! Tốt, Nạp Lan Yên Nhiên ta sẽ chờ ngày ngươi mạnh hơn ta, việc giải trừ hôn ước hôm nay ta có thể hoãn lại. Bất quá ba năm sau, ta sẽ ở Vân Lam tông chờ ngươi, để ta xem trình độ của ngươi đã đến thế nào!

_ Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, Nạp Lan Yên Nhiên ta kiếp này sẽ làm nô tỳ của ngươi, mọi việc đều nghe lời! Đương nhiên, nếu như ba năm sau ngươi vẫn là một phế vật, vậy thì ngoan ngoãn giao ra khế ước giải trừ hôn ước, đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

_ Không cần đợi ba năm sau, ta đối với ngươi không có nửa điểm hứng thú!

Nhìn thiếu nữ sắc mặt cao ngạo, Tiêu Viêm cười nhạo mở miệng.

Nói xong, cũng không thèm nhìn Nạp Lan Yên Nhiên khuôn mặt băng hàn mà lạnh lùng xoay người, bước nhanh đến trước bàn, cầm bút viết thật nhanh.

Giấy hết, bút dừng, Tiêu Viêm tay phải rút ra đoản kiếm trên bàn, mũi kiếm sắc bén cứa lên tay trái, xuất hiện một đạo huyết khẩu, bàn tay nhiễm máu, tại trên giấy trắng, lưu lại huyết ấn chói mắt!

Nhẹ nhàng đọc lại phần khế ước này, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, lúc di đến trước mặt Nạp Lan Yên Nhiên, bàn tay đập mạnh tờ giấy trên mặt bàn.

_ Đừng nghĩ Tiêu Viêm ta để ý đến người hôn thê thiên tài như ngươi! Tờ khế ước này, không phải là khế ước giải trừ hôn ước mà là bổn thiếu gia đem ngươi trục xuất Tiêu gia hưu chứng! Từ nay trở đi, Nạp Lan Yên Nhiên ngươi cùng Tiêu gia ta không có quan hệ.

_ Ngươi… ngươi dám hưu ta?

Nhìn khế ước trên bàn, hai mắt Nạp Lan Yên Nhiên trừng lớn, không dám tin nói. Bằng mỹ mạo và thiên phú cùng với bối cảnh của nàng, vậy mà lại bị 1 tên phế vật của một tiểu gia tộc trực tiếp đuổi? Loại đột biến tình huống này làm nàng cảm giác không chút chân thật, thậm chí có chút hoang đường.

Lạnh lùng nhìn Nạp Lan Yên Nhiên bộ dáng kinh ngạc, Tiêu Viêm đột nhiên xoay người, quỳ xuống đối với Tiêu Chiến lạy một cái, cắn chặt môi, quật cường không nói 1 lời…

Mặc dù trong gia tộc, danh nghĩa là đem Nạp Lan Yên Nhiên trục xuất, nhưng việc này truyền ra ngoài người khác cũng sẽ không cho rằng như vậy.

Người không biết... đều sẽ cho rằng Nạp Lan Yên Nhiên là lấy bối cảnh mạnh mẽ ép Tiêu gia hối hôn.

Dù sao, lấy tài mạo cùng bối cảnh của Nạp Lan Yên Nhiên, nếu đem phối với 1 tên phế vật thiếu gia như Tiêu Viêm tuyệt đối chính là hoa lài đem cắm bãi phân trâu.

Không ai cho rằng Tiêu Viêm hắn sẽ có khí phách đi đến Vân Lam Tông đòi lại công đạo...

Mà như vậy, Tiêu Chiến sẽ phải chịu vô số châm chọc…

_ Ta tin tưởng con của ta sẽ không phải cả đời phế vật, mấy lời đồn nhảm, sau này đứng trước sự thật ắt không công mà phá...

Nhìn Tiêu Viêm quỳ dưới đất, hiểu được áy náy của hắn, Tiêu Chiến lạnh nhạt cười nói.

_ Phụ thân, ba năm sau, Viêm nhi sẽ tự mình đến Vân Lam tông, vì ngài rửa sạch mỗi nhục hôm nay!

Khóe mắt có chút ướŧ áŧ, Tiêu Viêm lạy thật mạnh một cái, sau đó lập tức đứng dậy, không do dự rời khỏi đại sảnh.

_ Bộp bộp bộp!!! Khí phách lắm, không hổ là tam đệ của ta.

Giữa lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng, 1 giọng nói đạm mạc vang lên khiến đôi chân Tiêu Viêm chợt dừng lại.

Một người thanh niên toàn thân áo bạc chậm rãi bước vào đại sảnh, đôi mắt lạnh lùng đánh giá khắp toàn trường, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến đang run run đứng trên chủ vị, khẽ ôm quyền.

_ Phụ thân, ta đã trở về!