Trong điện Tuyệt Tình, Thiều Nguyệt nằm im trên giường của mình, Hoa Thiên Cốt thay cô đắp kín chăn, quay đầu rầu rĩ, “Tôn thượng ơi, rốt cuộc sư tôn bị làm sao vậy ạ?”
Bạch Tử Họa cau mày đáp, “Tim Nguyệt Nhi đã bị tổn thương rồi, cho nên con bé mới yếu ớt như vậy.”
“Thế… có cách nào chữa khỏi cho sư tôn không ạ?” Hoa Thiên Cốt cúi xuống nhìn Thiều Nguyệt, vô cùng lo lắng.
“Lôi Minh… Kinh Lôi không phải thứ vũ khí bình thường, Thiều Nguyệt có thể sống sót cũng nhờ có một mảnh vụn của Kinh Lôi che chở cho trái tim, hôm nay mảnh vụn ấy đã bị rút ra rồi…” Niết cũng thấy áy náy.
Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay Thiều Nguyệt, nàng không định trách Niết, “Niết à, đó là quyết định của sư tôn, sư tôn làm như vậy, nhất định là bởi có nguyên nhân của người.”
Niết thở dài, “Không có sấm sét hộ thể, thân xác của Thiều Nguyệt sẽ cực kỳ yếu đuối, nếu có thể tìm được sâm Địa Cực để bồi bổ thì có lẽ sẽ tốt hơn, song liệu tim có thể khôi phục lại hoàn toàn hay không… có lẽ phải nghe theo ý trời.”
“Sâm Địa Cực ư?” Hoa Thiên Cốt thắc mắc, sao nàng chưa từng nghe qua vậy?
Niết gật đầu, “Sâm Địa Cực, ta cũng mới chỉ thấy qua một lần khi còn ở thời kỳ thượng cổ, nghe bảo nếu ăn nó thì tu vi của người tu tiên sẽ tăng nhanh, liên tiếp đột phá nhiều cấp bậc, mà khi người bình thường ăn nó thì có thể trường sinh bất lão, mãi mãi tuổi thanh xuân, thể chất cũng sẽ cứng cáp hơn người bình thường gấp trăm lần. Có điều, muốn tìm được sâm Địa Cực cũng phải dựa vào cơ duyên, nếu không có duyên thì dù có thấy cũng chỉ đành đứng nhìn mà thôi.”
“Sâm Địa Cực,” Bạch Tử Họa cau mày, “Ta mới chỉ đọc ở trên cổ tịch, trăm ngàn năm qua chưa từng có ai trông thấy nó, bởi vì tự sâm Địa Cực cũng có linh tính, mỗi khi nó cảm giác nguy hiểm ùa đến thì sẽ tức khắc tìm chỗ trốn, tốc độ kinh hồn, không tài nào bắt nổi, hơn nữa…”
“Một báu vật như vậy, ắt sẽ có thần thú bảo vệ trông nom, nguy hiểm vạn phần.” Đông Phương Úc Khanh lo lắng.
“Dù có nguy hiểm thế nào thì ta cũng phải đi, ta nhất định phải tìm được sâm Địa Cực!” Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt, kiên định nói, “Niết à, ban đầu đệ trông thấy nó ở đâu?”
“Sâm Địa Cực sinh trưởng ở vùng Cực Hàn, sinh vật ở đó thường không thể sống lâu, cho nên chỉ có mình sâm Địa Cực hút nổi linh lực tinh khiết ở đấy, ban đầu ta cũng chỉ thoáng qua một tia sáng vàng vụt trước mắt, sau đó lại mất tăm mất tích.” Niết hồi tưởng, “Thiên Cốt, với thực lực của ngươi hôm nay thì căn bản là không thể ở lại vùng Cực Hàn trong thời gian dài đâu.”
“Ta biết,” Hoa Thiên Cốt gật đầu, “Ta sẽ vừa tu hành, vừa tìm kiếm, cho đến khi ta khôi phục lại toàn bộ tu vi, ta sẽ quay về vùng Cực Hàn, dù cho có phải đào sâu ba thước, ta cũng phải tìm được sâm Địa Cực cho sư tôn.”
Bấy giờ Thiều Nguyệt chậm rãi mở mắt, Hoa Thiên Cốt thấy thế bèn mải mốt cúi đầu, cao hứng nói, “Sư tôn, người tỉnh rồi!”
Thiều Nguyệt nghe thấy thanh âm quen thuộc thì hơi động tay, cảm giác ấm áp từng lòng bàn tay truyền tới khiến nàng chợt nhớ ra rằng mình đã quay về thế giới của Tiểu Cốt. Đợi đến khi mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng, cô lập tức trông thấy nụ cười vui vẻ của Tiểu Cốt, khóe mắt nàng lại lấp lánh một giọt lệ, cô duỗi tay lau nó đi, dịu dàng đáp, “Tiểu Cốt…”
“Vâng, sư tôn.” Hoa Thiên Cốt cầm tay Thiều Nguyệt nhấc lên, áp chặt nó bên má của mình. Hai người lẳng lặng nhìn nhau chăm chú làm cho những ai đứng xung quanh rơi vào trạng thái lúng túng, đi cũng không được mà ở lại cũng chẳng xong.
May thay Thiều Nguyệt nhận ra trong phòng vẫn còn người khác, cô hơi nhích người lên muốn ngồi dậy. Hoa Thiên Cốt mải mốt đỡ lấy Thiều Nguyệt, nàng ngồi lên mép giường, để cô dựa vào l*иg ngực mình.
Thiều Nguyệt khá là ngượng ngùng, cô mất tự nhiên đằng hắng một tiếng, sau đó nhìn về phía từng người đứng xung quanh, cười bảo, “Sư huynh, Sênh sư huynh, Niết… các người đều ở đây à?”
Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn lỗ tai đo đỏ của Thiều Nguyệt, khóe miệng lại cong lên, cánh tay đang nắm lấy tay Thiều Nguyệt cũng siết chặt hơn, Thiều Nguyệt im lặng chốc lát, ngay sau đó lại phục hồi trạng thái bình thường, Hoa Thiên Cốt thầm thấy buồn cười, sư tôn xấu hổ rồi, đáng yêu thật!
Bạch Tử Họa tiến đến, ân cần hỏi han, “Tiểu Nguyệt, muội thấy thế nào rồi?”
Thiều Nguyệt gật đầu, “Tốt hơn nhiều rồi, sư huynh.”
“Chủ nhân!” Tử Mạch gối đầu lên đùi Thiều Nguyệt, bật nức nở, “Chủ nhân ơi, cuối cùng người cũng trở lại, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”
Thiều Nguyệt xoa đầu Tử Mạch, an ủi, “Ta không sao hết, Tử Mạch à.” Dứt lời, cô ngẩng lên mỉm cười với Tử Trúc đứng sau lưng Tử Mạch.
Niết áy náy tiến tới, “Thiều Nguyệt…”
Thiều Nguyệt nhìn cậu, thấy chiếc dao găm đeo bên hông cậu thì cô bật cười thoải mái, lắc đầu với Niết, ý bảo cậu đừng nên tự trách.
Niết hiểu tính cách của Thiều Nguyệt, cậu không muốn vướng mắc gì nữa, lấy Mẫn sinh ra đưa cho Thiều Nguyệt, “Thiều Nguyệt, cho cô thanh Mẫn Sinh đấy.”
Thiều Nguyệt không hiểu, cô thắc mắc nhìn Niết, Niết giải thích, “Đây cũng là ý muốn của Mẫn Sinh, nó đồng ý bảo vệ cô thay Kinh Lôi.”
Thiều Nguyệt hiểu ý Niết, cô do dự nhìn Bạch Tử Họa, “Nhưng… Mẫn Sinh là một trong Thập Đại Thần Khí, không phải nó nên được Trường Lưu bảo quản hay sao?”
Bạch Tử Họa không hề bận tâm, “Bây giờ Hồng Hoang đã biến mất rồi, dù cho có thu thập đủ Thập Đại Thần Khí thì cũng chẳng còn công dụng gì nữa, nếu Mẫn Sinh đã chọn lựa muội làm chủ nhân thì hãy cứ giao hết thảy cho muội đi.”
“Thật cảm tạ sư huynh!” Thiều Nguyệt chợt nghĩ đến một chuyện, “Nhưng mà… muội đã đánh mất tu vi rồi, còn có thể sử dụng Mẫn Sinh nữa hay sao?”
Ai dè, Thiều Nguyệt vừa dứt lời thì Mẫn Sinh tự động bay lên, bay tới trước mắt Thiều Nguyệt, tản ra ánh sáng màu đỏ, Niết bảo, “Thiều Nguyệt à, Mẫn Sinh chỉ muốn bảo vệ cô mà thôi, cho dù cô không sử dụng cũng không sao, khi nào cô gặp nguy hiểm thì tự bản thân nó cũng sẽ hành động.”
“Thì ra là thế,” Thiều Nguyệt nhìn Mẫn Sinh, duỗi tay cầm lấy chuôi kiếm, chỉ trong vòng một cái chớp mắt, Mẫn Sinh phát ra một tia sáng hồng rồi biến mất trên tay Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt thấy trên mu bàn tay như ẩn như hiện một hình vẽ thanh gươm đỏ rồi biến mất.
Hoa Thiên Cốt thấy thế cũng an tâm, “Vậy cũng được, sư tôn đã có Mẫn Sinh bảo vệ, ta cũng có thể yên lòng hơn.”
Thiều Nguyệt nghe xong mỉm cười, hơi buông lỏng cơ thể để tựa vào người Hoa Thiên Cốt. Bấy giờ Sênh Tiêu Mặc bước tới, vỗ cái quạt xếp vào lòng bàn tay, “Tiểu sư muội à, muội đã trở lại rồi, điện Tuyệt Tình sẽ không còn lạnh giá như trước nữa.”
“Sênh sư huynh, huynh vẫn như cũ nhỉ.” Thiều Nguyệt gặp lại người quen, cảnh quen thì không khỏi xúc động.
Hoa Thiên Cốt hơi ngượng ngùng nhìn Sênh Tiêu Mặc, “Nho tôn à, sợ rằng không thể như mong muốn của ngài rồi, con muốn dẫn sư tôn xuống núi.”
Thiều Nguyệt im lặng chốc lát, vẫn chưa hiểu ý của Hoa Thiên Cốt, Sênh Tiêu Mặc kịp thời phản ứng, “À phải rồi, con còn phải đi tìm…”
“Con muốn dẫn sư tôn hạ sơn du ngoạn,” Hoa Thiên Cốt mải mốt cắt lời Sênh Tiêu Mặc, đồng thời khẽ lắc đầu, ý bảo họ đừng nên cho Thiều Nguyệt biết chuyện về sâm Địa Cực, sau đó lại cúi xuống nói với Thiều Nguyệt, “Sư tôn ơi, không phải người vẫn luôn muốn tiêu dao thiên hạ hay sao? Tiểu Cốt dẫn người đi, người có bằng lòng không?”
Thiều Nguyệt nhìn về phía Bạch Tử Họa, hôm nay không còn tu vi, cô cũng chẳng thể giúp được gì cho Trường Lưu nữa, song từ đầu chí cuối, cô sẽ mãi mãi là đệ tử Trường Lưu, muốn rời khỏi Trường Lưu thì phải có sự đồng ý của Chưởng môn Bạch Tử Họa, nếu không thì cô sẽ không tự tiện đi đâu.
Bạch Tử Họa nhẹ gật đầu, “Tiểu Nguyệt à, không cần lo lắng về Trường Lưu, cứ sống cuộc sống mà muội mong muốn đi, Trường Lưu đã có ta và sư đệ rồi, muội hãy yên tâm.”
“Cảm ơn sư huynh nhiều!” Thiều Nguyệt chân thành.
“Đa tạ Tôn thượng!” Hoa Thiên Cốt cũng nói.
Dưới chân núi Trường Lưu, Hoa Thiên Cốt dìu Thiều Nguyệt, hai người tạm biệt từng người trong đám Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt buông Thiều Nguyệt ra rồi tránh đi để Thiều Nguyệt có chút không gian với các sư huynh của cô. Đường Bảo chạy đến, ôm lấy tay Hoa Thiên Cốt, không ngừng nói, “Cốt Đầu ơi… Đường Bảo cũng muốn đi với mẹ.”
Hoa Thiên Cốt vỗ tay Đường Bảo, “Đường Bảo ngoan, bây giờ con đã ở chung cùng với Thập Nhất sư huynh rồi, không thể tùy hứng như trước nữa.”
Đường Bảo bĩu môi, bày tỏ sự bất mãn, Lạc Thập Nhất đi tới, Hoa Thiên Cốt đặt tay Đường Bảo lên tay của Lạc Thập Nhất, “Thập Nhất sư huynh, ta giao Đường Bảo lại cho huynh ấy, hãy chăm sóc con bé thật tốt nhé.”
“Yên tâm đi, Thiên Cốt, ta sẽ cho Đường Bảo một cuộc sống thật hạnh phúc.” Lạc Thập Nhất cam đoan chắc nịch khiến Đường Bảo đứng bên thẹn thùng cúi đầu.
“Cốt Đầu,” Đông Phương Úc Khanh cau mày, “Liên quan đến sâm Địa Cực…”
Hoa Thiên Cốt ngắt lời anh chàng, “Đông Phương à, huynh đã giúp ta đủ rồi, lần này hãy để ta tự mình giúp sư tôn đi.”
Đông Phương Úc Khanh rầu rĩ, “Được rồi, Cốt Đầu này, nàng phải bảo trọng!”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, bấy giờ Niết đi tới, “Thiên Cốt, ta sẽ tới vùng Cực Hàn, kiểm tra tung tích của sâm Địa Cực.” cậu thấy Hoa Thiên Cốt sắp sửa từ chối thì giơ tay ngăn nàng lại, “Thiên Cốt, ta làm vậy là vì Thiều Nguyệt.” Niết không khỏi đưa tay vuốt ve con dao găm đeo bên hông, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.
Bên này, Tử Mạch níu chặt lấy ống tay áo của Thiều Nguyệt, “Chủ nhân ơi, Tử Mạch không nỡ xa người.”
Thiều Nguyệt trìu mến xoa đầu Tử Mạch, “Tử Mạch à, em cũng nên đi con đường đời của mình đi thôi, đừng nên chuyện gì cũng đặt ta lên hàng đầu nữa,” Sau đó cô nhìn Tử Trúc, “Tử Mạch, giao Tử Mạch lại cho cô đấy.”
“Thiều Nguyệt!”
“Chủ nhân!”
Tử Trúc và Tử Mạch trố mắt nhìn nhau, hai người chưa hề kể cho Thiều Nguyệt nghe về chuyện của mình.
Thiều Nguyệt bó tay bật cười, “Là Tiểu Cốt nhắc ta, nếu không hai người định bao lâu mới cho ta biết chứ?”
Mặt cả hai đều đỏ bừng, Thiều Nguyệt cũng không định trêu họ nữa, “Hai người nhất định phải sống thật hạnh phúc!” Tử Mạch và Tử Trúc nhìn nhau, gật đầu nặng nề.
“Tiểu Nguyệt…” Bạch Tử Họa khẽ nhíu mày, lo âu nhìn Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt thắc mắc nhìn Bạch Tử Họa, chờ đợi lời tiếp theo của chàng, Sênh Tiêu Mặc đi tới, nhìn Bạch Tử Họa xong cười bảo Thiều Nguyệt, “Chưởng môn sư huynh đang lo cho muội đấy, tiểu sư muội à.”
“Yên tâm đi, đã có Tiểu Cốt ở đây rồi,” Thiều Nguyệt thấy mày Bạch Tử Họa vẫn nhíu chặt bèn nâng tay phải lên, “Huống chi muội vẫn còn Mẫn Sinh.”
Bạch Tử Họa nhẹ thở dài, vung tay lên, một con thú khổng lồ đi tới sau lưng chàng, Thiều Nguyệt ngạc nhiên, “Thú Ngâm Nga ư?” Thú Ngâm Nga khẽ kêu với Thiều Nguyệt một tiếng, xem như lời chào.
“Du ngoạn thế gian thì khó tránh khỏi sẽ gặp chút phiền toái, thú Ngâm Nga của thể bảo vệ muội, như vậy ta cũng an tâm.” Mặt Bạch Tử Họa vẫn lạnh lùng khi chàng thể hiện sự quan tâm để cho lòng Thiều Nguyệt ấm áp, “Sư huynh à, huynh thật giống một vị huynh trưởng, vẫn luôn ủng hộ mọi quyết định của ta.”
Bạch Tử Họa nhìn nụ cười tươi rói của Thiều Nguyệt thì khóe miệng cũng khẽ xong, Sênh Tiêu Mặc nhận ra thay đổi của Bạch Tử Họa bèn hất tay xòe quạt xếp, che mặt cười thầm. 3
Tâm tình xong xuôi, Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt vẫy tay với tất cả mọi người, sau đó Hoa Thiên Cốt ôm eo Thiều Nguyệt, bay lên lưng thú Ngâm Nga, thú Ngâm Nga lập tức đưa hai người dần biến mất ở đường chân trời.
Bay lượn trên không, đã lâu Thiều Nguyệt không có cảm giác như thế, thoải mái tự do, toàn bộ thiên hạ đều ở bên dưới, giống như thể muốn đi đâu cũng được vậy, Thiều Nguyệt thở phào.
Hoa Thiên Cốt thấy dáng vẻ vui thích của Thiều Nguyệt thì cũng vui vẻ theo, nàng ôm Thiều Nguyệt thật chặt, hy vọng hai người có thể mãi mãi ở bên nhau như thế này.
Thiều Nguyệt không khỏi cảm thán, “Trước kia luôn là ta ôm Tiểu Cốt nhỉ.”
“Vâng,” Hoa Thiên Cốt nhẹ giọng đáp, “Trước kia luôn là sư tôn che chở cho ta, bây giờ hãy để Tiểu Cốt che chở cho sư tôn, ta sẽ cố gắng u hành, mau chóng khôi phục lại tu vi.”
Thiều Nguyệt quay đầu, khẽ xoa má Hoa Thiên Cốt, “Vạn sự không thể nóng lòng cầu thành, hiểu không?”
Hoa Thiên Cốt giơ tay đặt lên tay Thiều Nguyệt, gật đầu, “Vâng, Tiểu Cốt nhớ kỹ.” Sau đó nàng kéo tay Thiều Nguyệt lại bên môi mình, dịu dàng hôn một cái lên lòng bàn tay của cô.
Thiều Nguyệt nhất thời lúng túng, cô rũ mi mắt, không dám nhìn Hoa Thiên Cốt, sau đó như nhớ ra chuyện gì, cô ngẩng đầu lên, “Tiểu Cốt này, từ sau khi trở lại đến nay, ta vẫn chưa nói với nàng…”
Hoa Thiên Cốt còn giữ nguyên tay của Thiều Nguyệt, đặt bên gương mặt mình, thắc mắc nhìn cô.
Thiều Nguyệt nhếch môi, tựa hồ vừa cho ra một quyết định, cô nghiêng người về phía trước, đến sát tai của Hoa Thiên Cốt, “Ta-nhớ-nàng!”
Hoa Thiên Cốt ngẩn người, sau đó ôm thật chặt lấy Thiều Nguyệt, hốc mắt cũng ươn ướt, sư tôn giống mình, nhớ nhung tới khắc cốt ghi tâm trong quãng thời gian xa cách, nàng gật đầu lia lịa, “Tiểu Cốt cũng nhớ sư tôn, nhớ lắm, rất nhớ….”
Sau đó hai người tách ra, trán dựa trán, Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt trước mắt, kìm lòng chẳng đậu mà hôn nhẹ lên mắt Thiều Nguyệt, gò má, xong từ từ chuyển đến đôi môi cô, hai người quấn quít bên nhau, tựa hồ hóa hết tất cả nhớ nhung thành một nụ hôn dai dẳng. Thú Ngâm Nga thả chậm tốc độ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trôi, để rồi ánh ban mai rải lên thân hình của hai người, tạo nên một vầng sáng đầy hoa mỹ.