Trúc Nhiễm nhìn dáng vẻ hiện tại của Hoa Thiên Cốt, y lảo đảo đứng dậy, sau đó ngửa mặt lên trời cười vang, “Ha ha ha, Hồng Hoang tái xuất rồi, Hồng Hoang…”
Những đệ tử Man Hoang ngã xuống xung quanh cũng vội vàng đứng dậy, cúi đầu quỳ lại, miệng đồng thanh, “Thần tôn!”
Hoa Thiên Cốt lại nhắm mắt làm lơ, bàn tay cầm túi gấm khẽ run, ánh mắt ngập tràn đau đớn, nàng sắp không thể chịu nổi nữa rồi, nước mắt nàng không ngừng tuôn trào, vậy mà sấm sét trên bầu trời vẫn tiếp tục hoành hành, nước mưa đổ ào ào xuống khuôn mặt, khiến cho không còn ai có thể phân rõ đâu là nước mưa, còn đâu là nước mắt. Nàng đứng lên, nhìn những kẻ vây quanh, cặp đồng tử đỏ rực, “Là các người, đều tại các người, các người làm hỏng tấm bùa hộ mệnh sư tôn tặng ta, các người sẽ phải trả một cái giá đắt, aaaa….”
Hoa Thiên Cốt dang rộng hai tay, Hồng Hoang từ người nàng bùng phát, đánh bay hết tất cả, Trúc Nhiễm vội vàng ôm lấy một thân cây khô, sau đó nhảy tới nấp sau một vách đá. Trông Hoa Thiên Cốt như phát điên vậy, Hồng Hoang không ngừng lan rộng ra bốn phía, mỗi bước nàng đi đều khiến mặt đất tạo nên những gợn sóng màu đỏ, truyền đi thật xa, những kẻ sợ hãi Hồng Hoang đã sớm bỏ chạy.
Hoa Thiên Cốt duỗi tay trái ra, vách đá trước người Trúc Nhiễm vỡ nát, Trúc Nhiễm lập tức bị kéo về phía Hoa Thiên Cốt. Tay trái Hoa Thiên Cốt bóp lấy cổ y, nàng lạnh lùng nói, “Sao ngươi lại dám làm hỏng tấm bùa hộ mệnh sư tôn cho ta chứ, tại sao!” Dứt lời, tay nàng siết lại.
Trúc Nhiễm không ngừng giãy dụa, nhưng y không thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoa Thiên Cốt, y cố nén giận, “Ta, ta chỉ muốn, muốn giúp cô… không phải cô… muốn bảo vệ, bảo vệ sư tôn của cô hay sao?”
“Sư tôn ư… đúng, ta phải bảo vệ sư tôn, ta phải bảo vệ sư tôn…” Hoa Thiên Cốt đảo tròng mắt lẩm bẩm.
Trúc Nhiễm nhận ra Hoa Thiên Cốt đang không được bình thường, nàng không còn tỉnh táo nữa, thế nên lúc mà y đang suy nghĩ kế để thoát khỏi Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt lại hất y đi, xoay người giơ hai tay làm thế phòng ngự.
Kinh Lôi có cảm ứng với Hồng Hoang, một kiếm đâm đến, may mà Hoa Thiên Cốt chống đỡ kịp, song sấm sét từ Kinh Lôi lại truyền tới tay nàng. Hoa Thiên Cốt trầm mặc chốc lát, “Sư tôn? Là sư tôn…”
Lập tức Hoa Thiên Cốt nhìn chằm chằm Kinh Lôi như thể Thiều Nguyệt đang ở trước mặt nàng vậy, cô chĩa kiếm về phía nàng, nàng mỉm cười buồn bã, “Sư tôn à, người muốn gϊếŧ Tiểu Cốt sao? A, a, chết trong tay sư tôn cũng tốt, cũng tốt…” Dứt lời, Hoa Thiên Cốt buông tay, không cản lại kinh Lôi nữa.
“Tiểu Cốt!” Thiều Nguyệt vội vã chạy tới, thấy Kinh Lôi định đâm Hoa Thiên Cốt, cô phi thân, nắm lại chuôi kiếm, hất về đằng sau, Kinh Lôi lại vòng lại, Thiều Nguyệt tay không nắm lấy thân kiếm, “Kinh Lôi, mày lại dám không nghe lời tao à?” Máu chảy từ tay trái của cô lan trên thân kiếm, Kinh Lôi dần bình tĩnh lại, quay về cơ thể Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt quay lại tiến đến gần Hoa Thiên Cốt, bỗng dưng cô lại bị bật ngược trở về, cô lùi lại mấy bước, nhìn sấm sét không ngừng tuôn ra từ bàn tay phải, thật sự nó đang va chạm với Hồng Hoang trên người Hoa Thiên Cốt. Thiều Nguyệt tiếp tục tiến lên phía trước, nhấc bàn tay trái dính đầy máu để lần mò, không còn bị phản lại nữa, Thiều Nguyệt bước từng bước một, tới gần Hoa Thiên Cốt, dịu dàng gọi, “Tiểu Cốt, Tiểu Cốt…”
Hoa Thiên Cốt tựa hồ không nghe thấy, cặp đồng tử của nàng đỏ rực, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, “Sư tôn ơi, sư tôn…”
Thiều Nguyệt trông thấy đôi con người đỏ của Hoa Thiên Cốt thì đau lòng không thôi, cô đưa tay phải chạm vào má Hoa Thiên Cốt, nhưng vừa động, đã bị Hoa Thiên Cốt hung hãn giữ cổ tay cô lại.
Hoa Thiên Cốt quay đầu sang, “Ai?” Trước mắt nàng một màu đỏ máu, những gì nàng thấy chỉ là một cái bóng mơ hồ.
Thiều Nguyệt không bận tâm đến cơn đau đớn từ cổ tay, cô nhẹ nhàng đáp, “Tiểu Cốt, là ta, vi sư đây…”
“Sư tôn?” Hoa Thiên Cốt ngẩn người, sau đó nàng lắc đầu lia lịa, “Không, không thể nào, sư tôn không thể ở đây, sao sư tôn lại ở đây chứ, ngươi lừa ta… ngươi lừa ta!”
“Tiểu Cốt à, Tiểu Cốt…” Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt hành động bất bình thường, dù cô có nói thế nào cũng không thể đánh thức lí trí của nàng, thế là Thiều Nguyệt nhướn người lên phía trước, hôn lấy đôi môi của Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt cảm nhận được mùi hương của Thiều Nguyệt, chân thực như vậy, đột nhiên nàng an tĩnh lại, cho dù chỉ là giấc mộng, nàng cũng không muốn phá vỡ. Hình ảnh ấy tựa như chỉ thuộc về riêng khoảnh khắc này, gió, mưa, sấm, chớp như đã ngừng hết lại, chỉ có hai bóng người, một đỏ, một trắng, gắn bó bên nhau.
Thiều Nguyệt buôn Hoa Thiên Cốt ra, tựa vào trán nàng, Hoa Thiên Cốt hỏi, “Sư tôn, thật sự là sư tôn ư?”
“Là ta đây, Tiểu Cốt, đừng khóc, ta vẫn luôn ở đây.” Thiều Nguyệt nói xong bèn hôn lên giọt lệ đọng nơi khóe mắt Hoa Thiên Cốt, mặc dù nước mắt đã hòa hợp lại với nước mưa, nhưng Thiều Nguyệt vẫn nhận ra Hoa Thiên Cốt đang khóc, cô từng chút, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
Hoa Thiên Cốt mỉm cười, nàng vùi mặt vào bên cổ Thiều Nguyệt, “Nếu đây là một giấc mơ, con hy vọng mãi mãi sẽ không bao giờ tỉnh dậy.”
Thiều Nguyệt ôm chặt lấy Hoa Thiên Cốt, hôn lên mái tóc nàng, “Sao lại thế, cho dù con tỉnh dậy, ta vẫn ở đây mà.”
Hoa Thiên Cốt cứ thế, cứ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Thiều Nguyệt, nàng nhắm mắt lại, giông tố như đột nhiên dập tắt, mây đen tản đi, bão táp tiêu tan, thú Ngâm Nga tiến lại gần, nó tới sau lưng Thiều Nguyệt, kêu lên mấy tiếng nghe nghẹn ngào.
Thiều Nguyệt bế Hoa Thiên Cốt, một bước nhảy lên lưng thú Ngâm Nga, “Thú Ngâm Nga, chúng ta đi thôi.”
Ở đằng xa, Trúc Nhiễm đứng dậy, kinh hãi dõi theo phương hướng Thiều Nguyệt rời đi, mới ban nãy mình vừa trông thấy cảnh gì vậy? Chẳng lẽ Hoa Thiên Cốt và Kiếm tôn… lại có mối quan hệ này?
Bạch Tử Họa quay về điện Tuyệt Tình lạnh lẽo trống vắng, nơi này chỉ còn lại mình chàng, Đường Bảo vốn đang ở trong tiểu viện của Thiều Nguyệt, nay con bé đã chuyển tới chỗ Lạc Thập Nhất, còn Tử Mạch cũng sang bên Tử Trúc, “Sư huynh à, huynh hãy thu nhận một vị đệ tử đi, như vậy điện Tuyệt Tình sẽ không còn trống trải.” Lời nói của Thiều Nguyệt vẫn văng vẳng bên tai, Bạch Tử Họa thở dài, quả nhiên khi đã quen có người ở bên bầu bạn, nay đột nhiên chỉ còn một mình, thật không quen. 1
Bạch Tử Họa xoay người đi ra ngoài viện của Thiều Nguyệt, bỗng nhiên một luồng ánh sáng hồng thoáng qua, ánh mắt Bạch Tử Họa chợt lạnh, chàng lập tức đuổi theo. Luồng ánh sáng kia trực tiếp xông vào tiên lao, Bạch Tử Họa hơi nghi ngờ, gật đầu với đệ tử trông coi tiên lao xong bước vào.
Thanh kiếm Mẫn Sinh cắm xuống nền đất ở trước song sắt của Niết, Niết mở mắt, nhìn Mẫn Sinh, “Phong ấn đã bị gỡ bỏ, xem ra Hồng Hoang đã tái thế rồi…”
“Có ý gì?” Bạch Tử Họa tiến tới, nghe được lời của Niết, chàng cau mày hỏi.
Niết bình thản ngồi dưới đất, “Ý gì thì cũng rõ ràng lắm rồi mà.”
“Hồng Hoang không ở trên người của ngươi?” Bạch Tử Họa bỗng nhận ra có gì đó không đúng, “Chẳng lẽ…”
“Ha ha ha, không sai, Hồng Hoang không còn trên người của ta nữa, nếu không, ngươi cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn để các người bắt nhốt trong này ư?” Niết tỏ ra khinh thường.
“Không phải ai cũng có thể hấp thụ được Hồng Hoang, rốt cuộc thì ngươi…” Đột nhiên Bạch Tử Họa nhớ lại quãng thời gian Hoa Thiên Cốt còn ở lại điện Tuyệt Tình, nàng từng vô tình để rớt máu xuống đất, kết quả là khiến cho toàn bộ hoa cỏ xung quanh khô hép, và ở trong động Hoang Phế khi ấy, cũng chỉ có ba người Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt và Niết, rõ ràng Thiều Nguyệt đã bị thương nặng bởi Kinh Lôi, còn Hoa Thiên Cốt lại chẳng hề hấn gì, chàng suy đoán, “Hoa Thiên Cốt?”
“Ha ha ha, coi như ngươi thông minh, Hoa Thiên Cốt là hậu duệ của Nữ Oa, cô ta sở hữu thể chất của một vị thần, đương nhiên có thể hấp thụ Hồng Hoang.”
“Ta sẽ không để cho Hồng Hoang tái thế!” Bạch Tử Họa lạnh lùng nói.
“Ngươi cho rằng vì sao Hồng Hoang trong cơ thể Hoa Thiên Cốt lại bị phong ấn chứ?” Niết hỏi vặn lại, Bạch Tử Họa nhướng mày, Niết nói tiếp, “Là vì sư muội ngoan của ngươi đấy, Thiều Nguyệt, cô ta một lòng một dạ muốn bảo vệ Hoa Thiên Cốt, cho nên ta mới giúp cô ta phong ấn lại Hồng Hoang, chẳng lẽ ngươi muốn đứng ở một chiến tuyến đối lập với cô ta hay sao?”
Bạch Tử Họa rút Mẫn Sinh lên, xoay người rời khỏi tiên lao, Niết lắc đầu bật cười, “Ngươi thật giống vị cố chủ nhân của Mẫn Sinh, rất là giống, Hoa Thiên Cốt à, tình cảnh của ngươi giống với ta ngày xưa lắm, vậy thì Thiều Nguyệt ơi, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đây?” 1
Hoa Thiên Cốt tỉnh dậy, nàng đang dựa vào một l*иg ngực ấm áp, hương thơm quen thuộc mà cả đời nàng chưa từng quên, nàng ngẩng đầu lên, không dám tin, một khắc trông thấy Thiều Nguyệt kia làm cho nước mắt tuôn trào, nàng che miệng, nức nở, “Thật sự là sư tôn!”
Thiều Nguyệt nhận ra người trong vòng tay cử động, cô mở mắt, trông thấy Hoa Thiên Cốt rưng rưng bèn thay nàng lau nước mắt, “Tiểu Cốt, đừng khóc, con mà khóc thì đất trời cũng khóc theo mất.” Cô ngẩng đầu nhìn về phía mây đen đang dần trôi tới trên bầu trời.
Hoa Thiên Cốt gật đầu, kiềm nước mắt lại, “Vâng, sư tôn ơi, sao người lại ở đây ạ?”
Thiều Nguyệt bật cười dịu dàng, “Con nhìn con xem, bảo đừng khóc, vậy mà nước mắt vẫn cứ rơi.” Nàng xoa khóe mắt Hoa Thiên Cốt, một giọt lệ đọng lại trên đầu ngón trỏ của nàng, giống như lần trước, Thiều Nguyệt lập tức nghiêng người tới, hôn lên nước mắt của Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt giật mình, run rẩy tại chỗ, cảnh tượng quen thuộc như vậy khiến nàng nhớ lại một màn vừa rồi, Thiều Nguyệt đã hôn nàng, vậy chẳng lẽ đây không phải mơ?
“Sư tôn ơi?” Hoa Thiên Cốt thấp thỏm gọi.
Thiều Nguyệt nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt lúng túng, “Sư, sư tôn, sao người… lại…” Hoa Thiên Cốt đỏ mặt, không nói nên lời.
Giờ Thiều Nguyệt mới kịp phản ứng, cô rũ mi mắt, ừ nhỉ, Tiểu Cốt vẫn chưa biết mình thích nàng mà, liệu hành động của mình có khiến nàng cảm thấy không vui không? Trong lòng Thiều Nguyệt không được chắc chắn lắm, “Tiểu Cốt à, thật ra thì… ta…”
Bàn tay Thiều Nguyệt đặt trên gương mặt Hoa Thiên Cốt trượt xuống, Hoa Thiên Cốt liếc thấy vết máu bầm trên cổ tay phải của cô bèn vội cầm lấy, nâng tay cô lên, “Sư tôn ơi, đây là do ai nào gây nên vậy?”
Thiều Nguyệt đang định thổ lộ tâm ý của mình với Hoa Thiên Cốt thì lại bị câu hỏi này cắt ngang, cô định rút tay lại, song Hoa Thiên Cốt lại nắm nó rất chặt, không hề có ý định buông tha.
Sau đó Hoa Thiên Cốt như vỡ lẽ, “Là con, có phải không? Là con khiến sư tôn bị thương!”
“Tiểu Cốt!” Thiều Nguyệt mải mốt thốt lên, cô sợ Hoa Thiên Cốt lại bị rối loạn một lần nữa, “Tiểu Cốt à, con không sao là tốt rồi, chỉ bị bầm một xíu thôi, tí nữa sẽ lành ngay ấy mà.”
“Sư tôn…” Hoa Thiên Cốt đặt bàn tay Thiều Nguyệt lên má mình, sau đó dời nó đến bên khóe miệng, dịu dàng hôn lên vết máu bầm kia.
Toàn thân Thiều Nguyệt run rẩy, nụ hôn của Hoa Thiên Cốt nhẹ như lông chim vậy, khiến cô nhột vô cùng, cô bật cười thành tiếng, “Tiểu Cốt, Tiê Cốt, dừng lại đi…”
Hoa Thiên Cốt thật sự dừng lại, nàng nhìn chằm chằm vết màu đỏ trong lòng bàn tay phải của Thiều Nguyệt, tất nhiên nàng hiểu nó được hình thành bởi thứ gì, vì vốn dĩ nàng đã từng bị qua. Thiều Nguyệt còn đang thắc mắc sao Hoa Thiên Cốt ngồi im bất động vậy thì trông thấy nàng đang nhìn vết đỏ trong lòng bàn tay mình, cô vội nắm chặt lại, “Tiêu Cốt…”
Hoa Thiên Cốt không nhúc nhích, đột nhiên nàng bật cười, “Hóa ra… sư tôn cũng yêu con?”
“Cũng?” Thiều Nguyệt kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, “Tiểu Cốt, chẳng lẽ con…”
Hoa Thiên Cốt đặt bàn tay Thiều Nguyệt lên trên mắt mình, vừa mừng rỡ lại vừa khó tin, “Sư tôn, đây là thật sao? Sư tôn cũng thích, cũng yêu Tiểu Cốt ạ?”
Thiều Nguyệt gật đầu, sau đó phát hiện Hoa Thiên Cốt vẫn có vẻ chưa dám tin, cô bèn khẳng định lại, “Tiểu Cốt à, đây là vết thương do nước trong ao Tuyệt Tình đấy.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu lia lịa, bỗng dưng nàng tiến tới ôm chầm lấy Thiều, kéo cô đứng dậy, xoay vòng tại chỗ, nàng vừa quay, vừa cười, “Ha ha… ha ha ha.. ha Tiểu Cốt yêu sư tôn, sư tôn cũng yêu Tiểu Cốt!”
Thiều Nguyệt bị Hoa Thiên Cốt ôm chặt eo thì sợ hết hồn, sau đó cô tiện tay vòng lấy cổ Hoa Thiên Cốt, nghe thấy những lời kia của nàng, hai người nhìn nhau rồi bật cười. Hai tiếng cười không ngừng vang vọng khắp vùng đất hoang vu, ngay cả con thú Ngâm Nga vốn dĩ đang vờ ngủ ở đằng sau hai người cũng phải ngẩng đầu lên, ngắm nhìn hai bóng người một đỏ, một trắng. 1
Hiện tượng bất thường ở Man Hoang ảnh hưởng đến lục giới, hiện tại Bạch Tử Họa đang ở trên đại điện, nghiên cứu bầu trời cùng Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm, cũng có không ít thư gửi tới từ các phái, họ bảo, dị tượng rõ ràng vô cùng bất thường.
Ma Nghiêm cầm bức thư lên, cau mày bảo, “Rốt cuộc chuyện này là sao, chẳng lẽ là do yêu ma ra đời?”
“Ai da, sư huynh à, bây giờ đã kết luận thì vẫn còn hơi sớm,” Sênh Tiêu Mặc xoay người hỏi Bạch Tử Họa, “Chưởng môn sư huynh, huynh thấy sao?”
Bạch Tử Họa im lặng không đáp, chàng hiểu Hồng Hoang đã tái thế, nhất định là do Hoa Thiên Cốt với Tiểu Nguyệt đã gặp phải chuyện gì đó tại Man Hoang, chàng nhíu mày, chợt hỏi, “Man Hoang có gì khác thường hay không?”
“Man Hoang ư?” Ma Nghiêm thắc mắc, “Tử Họa à, ý đệ là, hiện tượng bất thường này có liên quan đến Man Hoang?”
Bạch Tử Họa còn chưa mở miệng, Sênh Tiêu Mặc đã vỗ tay, lo lắng nói, “Tiểu sư muội mới vào Man Hoang chưa lâu, con bé sẽ không có chuyện gì đấy chứ?”
“Chưởng môn các phái có nói gì không” Bạch Tử Họa hỏi.
Ma Nghiêm nhìn lại thư, trả lời, “Không lâu sau sẽ có Chưởng môn các phái Thiều Bạch, Thục Sơn, Thiên Sơn, Ngọc Trọc tới Trường Lưu, bàn bạc về dị tượng lần này, nếu quả đúng là có yêu ma xuất thế, vậy thì chúng ta nhất định phải đoàn kết nhất trí, tranh thủ lúc nó chưa hùng mạnh để tiêu diệt!”
Bạch Tử Họa nhìn ra bầu trời ở bên ngoài, nếu Hoa Thiên Cốt thật sự đã thành Yêu thần, vậy thì chắc chắn Tiểu Nguyệt sẽ ở bên chăm sóc cho nó, vậy nên, Tiểu Nguyệt à, xin hai người, ngàn vạn lần đừng quay trở về đây, nếu không…. 1